Chương 486: Màn Thầu là tội phạm giết người V
ũ Vân Hân nhanh chóng mở Internet, không có trên hot search, tạm thời chưa có ai tuyên bố.
“Cảnh sát tới nơi này làm gì?”
“Hỗ trợ điều tra Màn Thầu, nghi ngờ Màn Thầu là tội phạm giết người” Tâm trạng của Bánh Bao cũng bị chọc giận: “Không biết ai nói bậy nữa, dám nói Màn Thầu nhà chúng ta là tội phạm giết người”
Màn Thầu yên lặng đứng trước mặt Vũ Vân Hân, thầm chịu đựng những oan ức kia.
Đối với cậu mà nói, người trên toàn thế giới này vu khống cậu cũng được, nhưng Vũ Vân Hân là người đầu tiên không được nghi ngờ cậu.
Cậu cố gắng không chảy nước mắt nhưng vành mắt đỏ, xoay cơ thể nhỏ bé đi, len lén dùng bàn tay nhỏ đầy thịt lên lau nước mắt.
“Đừng khóc! Ngoan! Búp bê tin con không giết người, nhưng con có thể nói lại quá trình cho Búp Bê nghe không?”
“Tài xế được thuê đưa con đến gần nhà anh ta, sau đó anh †a nói con là bé con thiên tài dễ thương, muốn bắt con lại mang đi bán với giá tốt. Nói rất nhiều người đều đến đây để tìm con, ra giá rất cao. Sau đó con lại kháng cự nhưng sức con không đủ mạnh, bị anh ta lôi vào trong phòng, lúc đó con thấy anh ta cầm một con dao chữa về phía con, trong lúc tức giận, con đã lấy một cây gậy nhỏ từ trong túi ra, nhắm vào trán của anh ta rš p mạnh một c Màn Thấu chỉ là một bé con dễ thương mới lên ba nhưng lại rất quen thuộc với cấu tạo bên trong cơ thể con người.
Cậu đều biết rõ hơn ai khác vị trí nào có thể một đòn lấy mạng.
“Con chỉ đánh anh ta ngất xỉu, con không đánh chết anh ta! Lúc con chuẩn bị rời khỏi còn thăm dò xem anh ta có còn thở không mới chạy! Nhưng mà…
Màn Thầu dừng một chút, nước mắt rưng rưng chảy xuống, nghẹn ngào mím chặt miệng.
“Nhưng mà gì cơ? Bảo bố ũ Vân Vân nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
“Không, không thể nào là ông cụ hại con được! Ông cụ đối xử với con tốt như vậy!” Lời này của Màn Thầu là để Bánh Bao và Há Cảo hoảng sợ: “Em nói ông Mục à?”
“Vâng! Con đi ra từ trong nhà liền nhìn thấy xe của ông Mục, sau đó người trợ lí kia gọi con lên xe. Lúc ấy xung quanh trăm dặm, không quen thuộc nơi này, hoàn toàn không xác định được phương hướng, hơn nữa điện thoại di động của con đã bị phá hỏng. Con chỉ có thể lên xe”
“Xong!”
Lòng của Há Cảo như muốn nhảy từ trong cổ họng ra ngoài.
Bánh Bao chán nản thở dài: Quả nhiên là cha nào con nấy, Mục Lâm Kiên đã hư hỏng, không ngờ là ông Mục mặt người dạ thú lại càng hiểm độc hơn!”
“Các anh thật sự nghĩ là ông Mục hãm hại chúng ta sao?”
Màn Thầu vừa nhắc tới cái này, nước mắt giống như mở đập nước, hoàn toàn không dừng được.
Cậu không thể nào chấp nhận được một người đối xử tốt với cậu như vậy để hãm hại người của cậu.
Có thể là bởi vì nhỏ tuổi, thông minh là thế nhưng lại không có mưu tính.
Quá đơn thuần nên rất dễ dàng bị người lớn đeo mặt nạ lừa bịp.
“Thật đau lòng mài! Con đã giao con cho một người bạn mới! Mặc dù hơi lớn tuổi một chút, không ngờ là..” Vốn dĩ người quen biết ở chỗ này ít lại càng ít, người có thể hợp với Màn Thầu, ngoại trừ anh em của cậu ra thì chỉ có ông Mục.
“Thế giới của người lớn rất phức tạp!” Vũ Vân Hân nói một câu phá hỏng toàn bộ cảm xúc của Màn Thầu.
Cậu khóc đến thương tâm, cậu thật sự đã đối xử với ông Mục giống như ông nội ruột thịt của mình.
“Đừng khóc! Búp Bê sẽ giải quyết! Đừng lo lắng!”
Điều Vũ Vân Hân sợ nhất đã tới.
€ô có nằm mơ cũng không ngờ là lúc ấy ông Mục muốn đuổi cô đi lại dùng chiều này.
Con cái chính là mạng sống đối với người mẹ.
Có phải là nếu cô rời đi, ông Mục sẽ thả cho các cô một con ngựa?
Thân là người giám hộ, sáng sớm cảnh sát tới lại không tìm được được Vũ Vân Hân, ban đêm cũng tới một chuyến.
Vì hỗ trợ điều tra, Vũ Vân Hân đi theo đến cục cảnh sát.
Trong phòng chỉ còn lại hai cậu bé Bánh Bao và Há Cảo.
Các cậu nằm trên ghế sô pha, ôm máy tính mà Màn Thầu để lại, nhìn xem phòng đối diện đã khóa kĩ hay chưa.
“Tại sao ông chú phẫu thuật thẩm mỹ vẫn chưa quay về?
€ó phải vì biết bố của chú ấy muốn hãm hại chúng ta nên mới phân rõ giới hạn?”
Lòng người khó đoán, cuối cùng bọn nhỏ cũng cảm nhận được hiện thực tàn khốc.
“Em muốn cắt cái thư mời kia đi! Hừ! Người xấu xa!” Há Cảo tức giận lấy thư mời của ông Mục ra cắt thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác: “Đến lúc đó tôi đi theo ông phá quán!
Quá xấu xa!”
Phàm là người tình cảm cũng không thể bị phụ lòng, mặc kệ là người lớn hay vẫn là ông cụ nhỏ, một khi bị phụ lòng thì bất cứ tình cảm gì đều rất đau lòng!
“Leng keng leng keng…”
Chuông của cửa phòng vang lên.
Lê Thu kéo cái xe rác màu trắng đi thu dọn những đống rác rưởi.