*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 452: Phòng thuê, người cũng đổi
Vũ Vân Hân không thể tin được đây lại là căn phòng trọ của mình.
Lúc Vũ Vân Hân đi đến tầng thứ hai, chiếc đèn thủy tinh nhỏ thứ hai bắt đầu sáng lên.
Cái cầu thang tối tăm khiến người ta cảm thấy đáng sợ nay đã trở nên tráng lệ, giống như bậc thang xoắn ốc trong những cung điện xinh đẹp, mỗi một bước đều tản ra hơi thở đắt đỏ.
Từ dưới lầu nhìn lên phía trên, bóng dáng xinh đẹp của Vũ Vân Hân tựa như một vị tiểu tiên nữ, tạo thành linh hồn cho một căn nhà tối tăm không có ánh sáng, từ cầu thang đi lên, từng chiếc đèn đều tỏa ra ánh sáng chiếu rọi cả khu nhà.
“Con trai, có phải căn tiểu khu này của chúng ta đột nhiên có thổ hào đến sống không thế? Thế mà còn có người bỏ tiền lắp đèn cho cái cầu thang kia nữa.”
Vũ Vân Hân kích động cầm chìa khóa mở cửa.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, cô nhìn thấy thân hình cường tráng cân đối của một người đàn ông.
Bóng dáng kia rất cường tráng, tựa như một trận gió xuân bao lấy trái tim cô.
Trên mặt cô ngập tràn ửng hồng, hai mắt trừng lớn, ánh mắt không tự chủ được nhìn từ trên xuống dưới, cái khăn tắm màu trắng này hình như có chút chướng víu thì phải…
“Nhìn đủ rồi chứ?” Mục Lâm Kiên thấp giọng lạnh lùng nói.
Giọng nói quen thuộc đến mức khiến cho tim Vũ Vân Hân loạn nhịp một cái.
Tại sao anh lại ở đây?
Vũ Vân Hân cẩn thận đưa đầu nhìn vào trong phòng, nhìn trái nhìn phải một lúc.
Lúc nãy vẫn nghi ngờ có phải mình đi nhầm phòng nhà người ta không Chẳng qua cái chìa khóa này có thể cắm trúng ngay vào miệng ổ khóa nhà cô mà.
“Đây là…nhà của tôi ư?”
Mục Lâm Kiên cũng không để ý đến cô, chỉ lạnh lùng cầm chai rượu vang rồi rót trước mặt cô, sau đó nhã nhặn lắc lắc ly một cái, nhấp một miếng, cầm điều khiển từ xa mở tivi.
“Đây là nhà tôi mà. Sao anh lại ở chỗ này chứ?” Vũ Vân Hân do dự bắt đầu đi vào.
Rõ ràng là nhà cô, sao cứ cảm giác giống như mình đến nhà người ta làm khách, câu nệ đứng trước cửa, không được chủ nhà đồng ý thì không dám trực tiếp ngồi xuống.
“Ba đứa nhóc kia đâu?” Vũ Vân Hân nhìn quanh một vòng mới phát hiện bọn nhỏ căn bản không ở đây.
Trong phòng này cũng chỉ còn lại cô và Mục Lâm Kiên.
Lúc này Mục Lâm Kiên kiêu ngạo để chiếc ly trong tay lên bàn trà: “Không nên đứng nói chuyện với tôi như thế”
Từ trên cao nhìn xuống cô, cực giống như một vị đế vương, khiến người ta không thể xâm phạm.
Vũ Vân Hân đành phải ngồi trong góc sô pha, lo lắng siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, chiếc túi đeo trên người này giờ vẫn chưa dám thả xuống.
“Sao anh lại ở đây?” Vũ Vân Hân cẩn thận hỏi.
Thân hình cường tráng kia của Mục Lâm Kiên đến gần làm tim cô đập nhanh như trống.
Mặc dù đã nhìn thấy hết…
Nhưng cho cô nhìn thêm trăm lần nữa cũng không cảm thấy chán, chết tiệt!
Cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng quay mặt lại, không dám nhúc nhích nữa.
“Uống không?”
Mục Lâm Kiên cầm một ly rượu khác đưa tới trước mặt cô.
“Tôi không uống đâu! Tôi chỉ muốn biết con của tôi đi đâu rồi thôi?”
“Con của cô sao?” Mục Lâm Kiên thừa cơ chọc ghẹo.
Câu này khiến Vũ Vân Hân như sụp đổ, cô kinh ngạc cười ngây ngô: “Tôi muốn uống rượu đấy!”
Sau đó cầm lấy chai rượu đổ ngược vào trong ly.
Đôi mắt to xinh đẹp lúc này mới nhận ra ngoài những thiết bị trong phòng không đổi ra, thì hình như những thứ liên quan đến cô đều biến mất.
“Đồ đạc của tôi đâu rồi?”
“Đồ gì?” Mục Lâm Kiên ngạo nghễ nhìn về phía cô, đôi mắt lạnh nhạt mạnh mẽ bức người.
“Chăn của tôi, giường của tôi, còn có…”
“Ném hết rồi” Mục Lâm Kiên ung dung nói.
‘Vũ Vân Hân lập tức trừng lớn hai mắt: “Đây là nhà tôi đấy, sao anh có thể tùy tiện ném đồ của tôi đi thế!”
Người ohuj nữ ngu ngốc này về lâu như vậy rồi, bây giờ mới dám thừa nhận đây là nhà của mình.
Mục Lâm Kiên khinh thường cười lạnh, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm.
Không thừa nhận, vậy trả phí chia tay đây.”