*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 441: Không thể có gì
Vũ Vân Hân cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn thăng chức, ngồi trong văn phòng thở phào nhẹ nhõm.
“Tổ trưởng Vũ, lần trước cô nói dự án này sẽ cùng tôi chia đều: Hoàng Hà thấy cô vừa trở lại, lập tức cầm lấy bản đề xuất dự án trò chơi của Tổng giám đốc Lăng nói chuyện phân chia với cô.
Biết rồi đấy, đây chắc chắn là con kỳ lân, có chia đến 100 nghìn hay vài trăm nghìn cũng không thành vấn đề.
Toàn bộ việc này kỳ thực công lao của Mục Lâm Kiên là lớn nhất, Hoàng Hà chẳng qua chỉ là cùng cô đến bệnh viện một lần nhưng cuối cùng cũng không đến bởi vì gia đình cô ta có việc nên liền rời đi.
Không làm gì mà cũng muốn tranh công sao?
Có thể tham lam nhưng nhất định phải có chừng mực.
Vũ Vân Hân im lặng cười nhạt, cầm bút trực tiếp viết lên giấy: “ 9-1!”
Một khoản này đủ để cô ta lo tiền viện phí thuốc men cho mẹ cô ta.
Bởi vì Mục Lâm Kiên sẽ đầu tư rất nhiều tiền vào dự án này.
Vũ Vân Hân đã điều tra qua bất kỳ khoản đầu tư nào do Mục Lâm Kiên thực hiện đều nhất định sẽ mang lại lợi nhuận lên gấp nghìn lần. Đến lúc đó, trò chơi này chắc chắn sẽ phủ sóng toàn thế giới, chỉ cần có điện thoại thông minh thì có thể download trò chơi này rồi. Căn cứ vào số tiền kiếm được từ số lượng truy cập chắc chắn là sẽ đại thẳng.
“Cô lúc đó không có nói như vậy, cô nói mỗi người một nửa” Hoàng Hà so đo nói.
“Thế nhưng sau đó cô cũng không đi cùng tôi đến lúc hoàn thành”
“Là cô không gọi cho tôi mà?” Hoàng Hà căm giận nói: “Nếu như cô không chia đều, vậy tôi chỉ đành nói chuyện này cho Vũ Thư Anh nghe thôi.”
“Hừ. “Quả nhiên con người chỉ biết đến tiền đều không thể có gì.
“Vậy cô đi nói đi!”
Cô ta nói chuyện này cho Vũ Thư Anh thì thế nào chứ?
Kỳ thực đối với Vũ Vân Hân mà nói, mọi người đều biết cô hận Vũ Thư Anh.
“Bao gồm cả chuyện của cô và Tổng giám đốc Mục”
Cô ta mở miệng uy hiếp, không biết trời cao đất dày.
Vũ Vân Hân cau mày: “Ý cô muốn nói là chuyện tôi dây dưa với Tổng giám đốc Mục sao?”
“Không phải sao?” Hoàng Hà cười lạn “Không có gì phải sợ cả! Cô đi nói Vũ Vân Hân căn bản không ngốc, cô đã từng là tổng giám đốc, dùng người thế nào há lại không rõ sao.
Đối với loại người chỉ biết đến tiền, cô ta mỗi lần giật dây đều ghi chép lại, chính là sợ bị người khác hãm hại.
Nhớ lại trước kia, bảo Hoàng Hà làm bất cứ chuyện gì căn bản cũng là những việc đơn giản.
Làm tốt chỉ khiến cho Vũ Thư Anh sở hãi trong vài ngày, làm không tốt sẽ trở thành đề tài bàn luận của đồng nghiệp sau bữa tối.
Cô sợ rồi sao?”
“Vũ Vân Hân, thật không biết xấu hổ, không thể ngờ cô không biết xấu hổ như vậy” Hoàng Hà tức giận trừng mắt nói.
Điện thoại trong tay đột nhiên sáng lên.
Hình nền trên điện thoại di động của Hoàng Hà là trò chơi này. Mà ngày mai trò chơi này mới được phát hành. Các chuyên gia tài chính đã đưa ra ngân sách lợi nhuận cho trò chơi này.
Cô ta khẳng định biết được lợi nhuận từ những con số thiên văn này.
“Tôi chỉ đưa một phần, phần còn lại tôi và Mục tổng phân chia! Nếu như không hài lòng, cô đi tìm Mục tổng nói chuyện dù sao chủ tịch Mục cũng là người ký hợp đồng”
Đôi môi đỏ rực, tóc dài lượn sóng, giày cao gót đỏ kiêu ngạo, dứt khoát mạnh mẽ, căn bản không nhìn ra một chút giả vờ nào.
“Một phần thì một phần! Hừ!” Hoàng Hà không vui đáp.
“Hiện tại một phần cũng không có đâu”