*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 350: Trâu già gặm cỏ non
Giọng nói của Lê Kiện làm cho sự kiêu ngạo lạnh lùng của Mục Lâm Kiên lại dâng lên.
Ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Vũ Vân Hân cách gương mặt lạnh lùng cau có của anh gần nhất, dường như cô phát hiện ra có gì đó không ổn.
Cô không hiểu tại sao nhưng trái tim bỗng nhiên đập đồn dập, căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Khi tôi còn thực tập có từng đi qua công việc ngân hàng đầu tư, phụ trách chủ yếu..” Lời tự giới thiệu của Lê Kiện gần giống với khi nói với Vũ Vân Hân nhưng nói nhiều những thứ thực tế hơn sơ với những ứng viên khác, ví dụ những thứ liên quan trực tiếp đến vị trí ứng tuyển và người ứng tuyển là rất quan trọng.
Sau đó là đến lúc hỏi đáp.
Vũ Thư Anh vẫn lặng lẽ quan sát cảnh này và cảm thấy kì lạ.
Chủ tịch Mục đặc biệt đến nhìn Lê Kiện phỏng vấn sao? Đối với kế hoạch vốn có, cô ta lại trở nên có chút do dự!
“Anh giúp tôi điều tra xem Lê Kiện và chủ tịch Mục có quan hệ gì được không?”
Cô ta lặng lẽ cho người điều tra nhưng kết quả có được lại là không có quan hệ gì. Thật là kì lạ.
“Có gì kì lạ chứ, chẳng phải Vũ Vân Hân cũng không có quan hệ gì với chủ tịch Mục đấy sao? Sau đó vẫn đâu vào đấy thôi, nói không chừng chủ tịch Mục của chúng ta từng đánh giá qua nhiều người nên đã biết phân biệt được ai là người tài giỏi rồi cũng nên” Giám đốc bên cạnh nói.
Vũ Thư Anh không vui nhíu mắt lại: “Câm mồm”
Buổi phỏng vấn đã kết thúc.
‘Vũ Vân Hân nhìn bảng cho điểm của mình, không phải là thiên vị mà Lê Kiện thật sự là người được nhất.
Rất nhiều ứng viên đều là sinh viên mới tốt nghiệp, tự giới thiệu đều là chung chung về trường mình, kinh nghiệm thực tiễn không nhiều. Ngược lại những sinh viên nhiệt tình thích chủ động làm thêm bên ngoài lại được ưa thích hơn.
Nếu cô là ông chủ thì cô cũng sẽ chọn Lê Khi cô giao bảng cho điểm của mình lên vô tình nhìn thấy tình hình cho điểm của những người phỏng vấn khác thì thấy Lê Kiện đã dựa vào sức mình mà đạt điểm cao nhất.
Tuy cô chỉ vô tình nhìn thấy bảng cho điểm của một hai người phỏng vấn thôi nhưng cũng đủ để nói lên kết quả rồi.
Nhất định Lê Kiện sẽ trúng tuyển.
Đi ra khỏi phòng phỏng vấn cô không chờ được nữa mà vội nhắn tin cho ba đứa trẻ: “Biểu hiện của chàng trai trẻ kia rất tốt,không cần phải đi theo con đường dùng mối quan hệ nữa”
Lê Thu là nhân vật quan trọng thứ ba của họ.
Bởi vì ngoài chú Minh ra thì chỉ có Lê Thu là biết những việc trong thời gian mẹ bị bệnh. Nếu như Lê Thu có thể đứng về phía cô thì nhất định sẽ là một người giúp đỡ rất có lợi.
“Tổ trưởng VũI”
Vũ Vân Hân vừa đi ngang qua sảnh lớn của công ty thì Lê Kiện liền nhiệt tình chào hỏi với cô.
“Có thể mời cô cùng ăn cơm không?”
Bỗng nhiên đề nghị mời mọc này làm Vũ Vân Hân thấy không quen. Đặc biệt là nếu quá gần gũi với Lê Kiện thì đến lúc được tuyển vào sẽ có những lời ra vào không hay.
“Thôi đi”
Cô lạnh lùng rời đi.
Vũ Thư Anh đang ở phía sau liền xoay người nhìn Lê Kiện: “Trâu già gặm cỏ non sao?”