*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 348: Anh cười cái gì vậy?
Xe rất nhanh đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Chiếc xe màu trắng kia đúng là đã chiếm chỗ đỗ xe của Mục Lâm Kiên.
Nhưng.
Anh có nhiều chỗ đỗ xe nên chỉ cần bảo lái xe đổi chỗ đỗ khác là được.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng kiêu ngạo xuống xe, anh còn chưa đi đến thang máy thì Vũ Thư Anh đã xuất hiện trước mặt.
Cô ta kích động chỉ về vị trí đỗ xe: “Chủ tịch Mục, chỗ đỗ xe của anh bị Vũ Vân Hân chiếm mất r Từ chiếm mất này làm Mục Lâm Kiên nhếch mép lên.
Đôi môi anh có vẻ bạc tình, rất ít người có thể nhìn thấy anh cười.
Vũ Thư Anh ngây người ra vốn định tiếp tục mách lẻo nhưng nhìn thấy anh như vậy liền thẹn thùng cúi đầu xuống, vén tóc.
bên tai một cách kín đáo: “Chủ tịch Mục, anh cười cái gì vậy?”
Mục Lâm Kiên không thèm để ý mà lạnh lùng đi vào thang máy chuyên dụng.
“Chủ tịch Mục!” Vũ Thư Anh muốn đi vào theo nhưng bị vệ sĩ cản lại.
Vệ sĩ của Mục Lâm Kiên ai cũng ghét Vũ Thư Anh, kiểu nhìn người khác bằng ánh mắt khinh thường của cô ta làm rất nhiều người tức giận.
Phòng phỏng vấn đặt ở phòng họp tầng một, Vũ Vân Hân là người đến sớm nhất.
Đã bốn năm qua đi cô vẫn còn cơ hội ngồi ở vị trí này, cô vốn tưởng rằng cả đời này không còn cơ hội ngồi ở vị trí này nữa rồi.
Người phỏng vấn!
Cách chọn người của cô đã từng rất chua ngoa khắc nghiệt, chỉ cần làm cho cô cảm thấy không thoải mái một chút thôi là cô sẽ không thèm.
Bởi vì cô luôn đòi hỏi hoàn hảo, trong mắt không chịu được dù chỉ một hạt cát nên mới bị Võ Hào Kiệt lừa dối.
Nghĩ đến Võ Hào Kiệt mới thấy từ khi đổi di động thì tên đàn ông này cũng không xuất hiện nữa.
Lần trước thân hình mạnh mẽ rắn chắc của anh ta đã làm cô sợ đến ba phần.
Một người đàn ông không thích vận động như anh ta sao bỗng nhiên lại trở thành người đàn ông cơ bắp vậy? Sợ vị Mục Lâm Kiên đánh sao? Vũ Vân Hân trong lòng vui vẻ che mồm cười.
“Chào tổ trưởng Vũ!”
“Mau ra ngoài đi! Nếu như bị nhìn thấy thì sẽ không hay đâu”
Vũ Vân Hân vội vàng đuổi anh ta ra ngoài.
“Tổ trưởng Vũ thật xinh đẹp”
Vũ Vân Hân ngây người ra, đối mặt với câu nói này của anh ta làm cô có chút khó xử.
Cô tự biết mình đẹp nhưng người con trai hai mươi lăm tuổi trước mặt cô này lại không biết một câu nói vô tình của anh ta không chừng sẽ mang lại tai họa đấy.
“Về sau không được nói như thế nữa” Cô nghiêm túc cảnh cáo, hơn nữa cô cũng không có chút hứng thú nào với những anh chàng thanh niên trẻ cả.
“Tại sao? Tôi nói sự thật mà, không hề nịnh nọt chút nào đâu”
“Ra ngoài.”
Vũ Vân Hân không muốn nghe anh ta nói nữa nên càng không muốn nghe anh ta giải thích.
chỉ sợ mình nói sai gì làm cho chủ tịch Mục không thích nghe.
“Phỏng vấn lúc nào bắt đầu vậy?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.