Chương 295: Báo ứng
Nằm viện kéo dài một tuần, cuối cùng Mục Lâm Kiên cũng có thể yên ổn xuất Chẳng qua là người phụ nữ ngốc nghếch ở trước mặt vẫn còn ngủ say, nghe tiếng hít thở ổn định của cô, Mục Lâm Kiên không nỡ đánh thức.
Hiện tại ngoài cửa đã có mấy vệ sĩ đang chờ.
Xe sang cung kính chờ đợi đã xếp thành hàng, chiếm đóng cả bệnh viện.
“Ông Mục tới!”
Từ đằng xa Lục Tâm nhìn thấy Bentley số lượng giới hạn lái vào từ ngoài cửa.
Kiểu dáng xe quen thuộc, khiến anh vội vàng báo cáo với Mục Lâm Kiên: “Tổng giám đốc Mục! Không xong rồi, ông Mục tới!”
Mục Lâm Kiên khẽ nhíu mi, Vũ Vân Hân nẵm ở khuỷu tay anh vẫn không có ý định tỉnh lại.
Có một loại xúc động muốn ôm lấy cô, nhưng mà vết thương…
Thật vất vả mới chuyển biến tốt, nếu như sơ ý một lần nữa, lại phải năm viện.
“Chãng phải xuất viện sao? Bây giờ còn chưa tỉnh?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của ông chủ Mục.
Mục Lâm Kiên dùng một tay kéo chăn, trực tiếp đắp Vũ Vân Hân ở trong ngực lại.
Cửa bị ông Mục đẩy ra, thấy Mục Lâm Kiên nhắm mắt ngủ.
‘Vốn dĩ còn định nói mấy câu, nhưng nhìn thấy con trai cưng của mình đang ngủ, ông mím môi một cái “Đây chính là con trai ngoan của ông hả?”
Một âm thanh trẻ con vang lên, khiến Mục Lâm Kiên nhạy bén cau mày.
“Oal Phòng bệnh của con trai ông thật là lớn nhé!”
“Đúng vậy, còn lớn hơn nhà của chúng ta!
Thật tốt, con cũng muốn làm bệnh nhân”
m thanh quen thuộc khiến Mục Lâm Kiên †Ò mò.
Chắc không phải trẻ con đâu!
“Ông ơi, ông nói cả cái bệnh viện này đều là của ông sao?” Há Cảo chống nạnh, nhìn bệnh viện nguy nga hùng vĩ, dáng vẻ chín chắn hiểu chuyện: “Đúng là không đơn giản! Ông ơi, lúc nào thì con mới có thể có được sản nghiệp lớn như vậy?”
Âm thanh này khiến Mục Lâm Kiên thực sự muốn gõ cho một cái!
Chính xác là mấy thẳng nhóc con kia!
Ông Mục cưng chiều nhìn ba đứa trẻ: “Ha hat Các con thật là dễ thương. Đi, ông mang các con đi ăn thức ăn tự phục vụ ở bệnh viện!”
“Còn được ăn kìa, quá xịn xò rồi! Ba đứa trẻ chạy nhảy đi theo sau lưng ông Mục: Thật ra thì bọn nó đã tới từ sớm rồi, chẳng qua là cho ông Mục chút thể diện nên không nói tới thôi Lục Tâm thấy vậy thì mặc ngơ ngác.
Vốn đĩ định chào hỏi nhiệt tình, kết quả là ba thằng nhóc kia lại coi thường anh, thậm chí còn cư xử với anh như người lạ nữa.
Trái tim anh cực kỳ nguội lạnh, thiệt thòi cho anh vì ngày thường đã thương yêu ba đứa nó như vậy.
Ông Mục và bọn trẻ lựa chọn dùng cơm trong phòng bao riêng.
Trước đây bọn trẻ theo Vũ Vân Hân trong phòng lớn, ồn ào biết bao, bây giờ phòng bao chẳng những yên tĩnh mà còn thoải mái hơn không ít “Ông cụ là người kinh doanh cái gì?” Màn ‘Thầu ăn lạp xưởng, tò mò hỏi “Đầu tinh linh ta linh tinh thôi!”
Quyền kinh tế của dòng họ Mục thị thống trị thiên hạ, toàn thế giới đều biết, chỉ có điều Màn Thầu muốn biết lúc ban đầu họ lập nghiệp thế nào, bởi vì sau này cậu cũng phải làm cho công ty Tam Tiểu Chỉ lớn mạnh.
“Ông ơi, ông có yêu vợ ông không?” Bánh Bao tò mò hỏi.
“Yêu! Chắc chẩn là yêu rồi. Đàn ông không yêu vợ thì sẽ không kiếm được tiền! Cho nên sau này nếu các con †ìm vợ thì nhất định phải yêu vợ thật nhiều, có hiểu không?”
“Vâng ạ! Chúng con cũng cảm thấy như.
vậy. Cứ lấy bố chúng con mà nói, không biết yê thương vợ, sau khi làm mẹ con †o bụng, lập tức phủi mông một cái đi mất, kết quả là chết rồi! Đây chính là báo ứng vì đã không yêu thương vợ và không chịu trách nhiệm”
Đột nhiên Mục Lâm Kiên nhột lỗ mũi, hắt hơi một cái. Đáng chết, ai lại nói xấu mình.) Ông Mục nhìn bọn nhỏ đau lòng thở dài: “Các con ngoan như vậy, sao lại có loại người không có trách nhiệm thế chứ, quả thật nên bị trời phạt.”
Ba đứa trẻ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy!
Đáng đời!”
Bọn trẻ ăn rất nhiều, một hơi ăn mấy miếng bò bít tết, sau khi ăn uống no đủ thì nhàn nhãn dựa vào ghế sa lông.
Đầu óc thiếu dưỡng khí khiến bọn chúng miễn cưỡng ngáp một cái.