Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 285




Chương 285: Khắp nơi đều là cạm bẫy

Vũ Vân Hân mới không thèm đợi.

Làm gì có ai ngốc đến mức đứng đó chờ người ta đến tố giác mình.

Cô bước thẳng vào thang máy, nhấn nút rồi đi xuống tầng trệt.

Cách công ty không xa, một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác len đang ngồi trong quán cà

phê, lo lắng nhìn về phía cửa ra vào của công ty.

Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra nữa!

Bà nhìn trái nhìn phải, liếc xem thời gian, sẽ không phải là lừa người rồi chứ!

Lê Thu lướt đến số điện thoại của Vũ Vân Hân, gọi lại một lần nữa.

Gọi tận mấy lần, di động đã rơi vào tình trạng tắt máy.

“Đinh đang..”

Cửa quán cà phê bị đẩy ra, Vũ Vân Hân bước vào.

“Cô còn tưởng rằng cháu lấy được thông tin thì phải sạch quan hệ với cô rồi chứ” Lệ Thu nhẹ nhàng thở ra.

Đúng là Vũ Vân Hân có ý nghĩ như vậy thật.



Bởi vì cô không thích có quan hệ qua lại!

Nhất là cái quan hệ phải giúp người khác.

“Sự việc có đúng như cô đã nói không?” Lê Thu nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế!”

Vốn dĩ Vũ Vân Hân chỉ định đến công ty vì phần tài liệu kia, ai ngờ vừa xuống xe đã gặp phải Lệ Thu.


Mấy ngày nay Lệ Thu tìm không thấy cô, gọi điện thoại cũng không được.

Sau đó bà lén lén lút lút nói có người ở đằng sau đang hãm hại cố.

Vũ Vân Hân bán tin bán nghi, cho đến khi bước vào văn phòng trông thấy Ninh Uy đang ngồi vị trí của mình, thì tin rồi!

Căn cứ theo manh mối mà Lê Thu đã cung cấp, cô tìm được tập văn kiện kia.

Thực ra vốn dĩ tổ năm không cần phải thông qua Mục Lâm Kiên phê duyệt mới có thể thực hiện hạng mục, chẳng qua Vũ Vân Hân chỉ đang dọa dẫm Ninh Uy mà thôi.

Hiện tại thì chứng cứ đã được xác thực, hai người phụ nữ của tổ năm này quả thật là tại mắt của Vũ Thư Anh.

Nếu không có Lê Thu, nói không chừng bây giờ cô đang phải đội một cái nồi rồi.

“Nếu đã là như vậy, có phải cháu cũng nên giúp cô một cái?” Lê Thu lấy từ túi xách ra một phần tài liệu.


“Đây là của con cô, thứ sáu tuần sau nó phải tham gia phỏng vấn của công ty cháu”

Con trai của Lê Thu là Lê Kiện, hồ sơ lý lịch của một người bình thường không có gì nổi trội

theo lẽ thường sẽ bị bộ phận nhân sự sàng lọc bỏ ra ngoài.

“Cô chắc là thứ sáu tuần sau tham gia phỏng vấn?” Vũ Vân Hân hỏi xác nhận.

“Đúng vậy!”

Lê Thu nói một cách chắn chắn: “Con trai cô rất thông minh, chịu khó lại nỗ lực. Tuy rằng vừa mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm, nhưng nó có thể học. Ngoài ra nó cũng muốn làm mấy cải hạng mục, nên cô hy vọng nó có thể ở cùng một tổ với cô Vân đây thì tốt quá rồi”

Xem ra có vẻ như Lê Thu đã mở sẵn đường cho con trai mình rồi.

Hiển nhiên đến công ty là để tìm Vũ Vân Hân nâng đỡ con trai của bà.

Vì vậy mục đích tiếp cận Vũ Vân Hân cũng không phải ngẫu nhiên.

Quả nhiên người trưởng thành sẽ không có vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với nhau, cùng có lợi mới là cách thức để tồn tại.


“Cháu cũng hy vọng cậu ta có thể vào tổ của cháu! Dù sao thì tổ của cháu cũng đang thiếu người”

“Phải đấy! Cô biết tố tụi cháu thiếu người, cô cũng có nói với nó nhất định phải tỏ ra mình rất mong muốn được gia nhập nhóm của cháu. Đến lúc đó cháu hãy nhớ cho nó điểm cao một chút nha”

“Cháu?


Vẻ mặt Vũ Vân Hân mờ mịt.

Cô thậm chí còn không có tư cách làm người phỏng vấn nữa, làm sao Lê Thu biết cô có thể vào đấy?

“Đúng thế! Đến lúc đó cháu nhất định phải giúp con trai cô đạt điểm cao, có chắc chắn sẽ không để cháu phải thất vọng. Cô sẽ cung cấp thêm manh mối cho cháu, để cháu trả thù cho mẹ của mình.”

Xem ra Lê Thu không phải đèn đã cạn dầu, đừng nhìn bề ngoài đơn giản chất phác, thật ra trong lòng bà sớm đã tính toán kỹ lưỡng rồi.

Vũ Vân Hân mấp máy môi, cười nhạt nói: “Đến lúc đó nếu như cháu có tư cách đi vào, nhất định sẽ nỗ lực thực hiện”

Cô không trả lời trực tiếp có giúp hay không giúp, cũng không trả lời liệu có giúp chấm điểm cao hay không.

Cô vẫn còn đang yên vị tại vị trí và quyền hạn của mình, chỉ có những viên chức có thể đi vào mới có tư cách ra sức thực hiện.

Cho nên những lời đã nói vừa rồi cũng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý.

Lòng Lê Thu vô cùng háo hức, hào hứng nắm lấy tay Vũ Vân Hân: “Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều! Cảm ơn cháu nhiều lắm! À phải rồi, số điện thoại của cháu là bao nhiêu vậy, sao cô gọi mãi mà vẫn không được”

Vũ Vân Hân thoải mái hào phóng đưa điện thoại cho bà.

Đối với Vũ Vân Hân mà nói, nói không chừng lúc Lê Thu lợi dụng cô, cô cũng có thể lợi dụng lại người này.

Cho số điện thoại xong, Lê Thu viện lý do đi làm mà rời đi.

Vũ Vân Hân ngồi trong quán cà phê một mình, nhìn những người bên ngoài qua lại, cầm lấy tách cà phê mang phong cách Mỹ uống một ngụm, khóe mắt cô để ý đến nhân viên bảo vệ đang đứng tại phòng bảo vệ ở cửa công ty đang nhìn cô.