Chương 19: Không được bắt nạt
Búp Bê của chúng tôi “Búp Bê, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
Ba em bé đáng yêu nghe thấy tiếng mở khóa cửa hào hứng chạy đến chào cô.
Vũ Vân Hân mệt mỏi nhìn ba đứa nhỏ ở nhà và mỉm cười đầy chiều chuộng.
Đôi khi cô cảm thấy rằng dù có mệt mỏi và vất vả đến đâu thì chỉ cần vì chúng cũng xứng đáng.
“Búp Bê, sao trên người mẹ bẩn vậy?” Màn Thầu luôn cao ngạo nhìn Vũ Vân Hân đầu xám xịt, cảm thấy xót xa, bàn tay nhỏ thịt nhẹ nhàng phủi vết bẩn trên người cô, “Lại còn có cả vết máu nữa”
Cậu không nhäc, Vũ Vân Hân cũng quên mất chiếc áo trắng trên người bị nhuốm máu của người khác.
“Búp Bê, mẹ đừng bị thương, được không?”
Bánh Bao khóc nhìn bộ dạng nhếch nhác của Vũ Vân Hân.
Há Cảo giật giật góc quần áo của Vũ Vân Hân, “Búp Bê, có phải mẹ bị bắt nạt không? Nói cho.
chúng con biết, bọn con sẽ trả thù cho mẹ”
Thứ bọn trẻ không chịu nổi chính là Búp Bê của chúng bị bắt nạt “Đừng lo lắng, Búp Bê không sao! Chẳng phải giờ vẫn ổn sao?”
Cô an ủi ba cậu con trai và hôn từng đứa.
“Mẹ đi tắm trước rồi thay bộ quần áo này! Các con là đàn ông, không được khóc!”
Vừa dứt lời, ba bạn nhó đã khéo léo kìm nước mắt, dù nước mắt có chảy xuống thì cũng lấy tay lau đi.
Búp Bê nói gì thì là thết Nhưng sau khi cô vừa đóng cửa phòng tắm lại.
Ba thành viên nhỏ lập tức mở một cuộc họp bí mật.
“Nhìn thấy chưa, Búp Bê đã bị bắt nạt rồi.” Anh cả trong số ba cậu nhóc tức giận chống nạnh, “Người phụ nữ của chúng ta đã bị bắt nạt vào ngày đầu tiên đi làm. Bọn họ coi ba chúng ta là gì vậy?”
“Đúng, em không thể nhìn người phụ nữ của mình bị bắt nạt được. Công ty tên là Mục Lâm, đúng không? Ngày mai em sẽ đột nhập vào hệ thống nội bộ của họ và làm rối tung hóa đơn của họ.” Màn Thâu ước răng mình có thế trướng thành ngay lập tức và kiếm được nhiều tiền tiền, thu mua Mục Lâm đạp dưới chân.
“Em đi tháo hết xe của công ty, thật quá đáng.”
“Đúng! Quá đáng quá thể. Chúng ta phải thực hiện kế hoạch A.” Bánh Bao kích động dẫn đầu, hai thanh niên nhỏ bên cạnh liền hưởng ứng.
“Cạch” Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Ba đứa nhỏ lập tức bày ra vẻ mặt khóc lóc, “Búp Bê ơi Búp Bê!”
Đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Vũ Vân Hân, và ôm chầm lấy cô ngay khi cô bước tới.
Vũ Vân Hân tưởng không gặp nhau cả ngày giời nên có lẽ bọn trẻ nhớ cô lắm, nhưng cô không ngờ Màn Thầy lại lặng lẽ đặt một chiếc máy ảnh lỗ kim vào mái tóc dày và dài của c.
Máy ánh không lớn, tinh tế đến mức có thế bị thẳng thừng phớt lờ, Há Cảo cầm di động ở bên cạnh xác nhận lại mọi thứ lần hai.
Ba gương mặt non nớt, khát vọng thắng thua trong lòng lại bùng cháy dữ dội, tính chiếm hữu giống như yêu ma, lửa giận bùng cháy trong lòng, nhìn dáng vẻ Vũ Vân Hân đang ngồi trên sô pha bôi thuốc, cơn tức này dù thế nào thì bọn trẻ cũng không nể nuốt nổi.
Bình minh xuyên qua màn đêm để thắp sáng một ngày mới.
Mới sáng sớm, tiếng sửa chữ công trình đã vang lên.
Tiếng cưa máy tê buốt da đầu cứ như ở trên đỉnh đầu cô.
Vũ Vân Hân lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, thấy ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, chuấn bị xong bộ trang phục ngày hôm nay và chuẩn bị đi làm.
“Hôm nay sao lại quan tâm như vậy? Không ngủ nướng à?”
Vừa dứt lời, Bánh Bao đã hai tay đưa mì gói cho, “Mẹ mau ăn điểm tâm đi!”
Bọn trẻ không biết nấu ăn, nhưng chúng biết nấu mì gói và tất cả các loại thức ăn nhanh.
Vũ Vân Hân hài lòng, “Đúng là không phí công thương yêu mấy đứa”
Nhìn mẹ ăn xong mì gói, ba đứa bé cười hiểm với nhau.
Chỉ cần Vũ Vân Hân ra ngoài, kế hoạch của họ sẽ sớm bắt đầu.
“Búp Bê Búp Bê, chúng con yêu mẹ” Điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ.
Vũ Vân Hân do dự, im lặng dùng đầu ngón tay tắt tiếng, bỏ vào túi rồi bước ra khỏi phòng.
Cách đó không xa, ngã tư con hẻm đã bị phong tỏa.
Vũ Vân Hân thấy rằng căn nhà cho thuê đã trở thành một công trường vào đêm qua, và một số người thuê đã bước ra khỏi đó với hành lý của họ.