Chương 166: Sự đãi ngộ khác biệt
Vũ Thư Anh sau lưng cô được đối xử hoàn toàn khác với Vũ Vân Hân.
Cô ta dường như giống như nữ hoàng của tập đoàn Mục Lẫm, một số đồng nghiệp nữ đi theo cô ta và thậm chí còn giúp cô ta nâng tà váy dài của mình.
Vì cô ta có một vị trí nhất định trong tập đoàn Mục Lẫm, nên phóng viên tập trung vào cô ta.
Trên thực tế, trong thế giới người lớn, ngoại hình không bao giờ có thể so sánh được với địa vị và thân phận.
Sự khác biệt giữa cô và Vũ Thư Anh không chỉ ở thân phận, địa vị mà còn ở tiền bạc.
Một người đến bằng xe buýt và người kia đi xe thể thao.
Một người mặc hàng hiệu xa xỉ, đáng giá hàng tỷ đồng như một chiến bào vậy.
Bộ váy của Vũ Vân Hân, nếu không phải vì khí chất cao siêu của cô, trong mắt người khác có lẽ chỉ là đồ giẻ rách, tổng giá trị không quá 10 triệu.
Đối với tập đoàn lớn phát triển đa ngành, váy dạ hội của cô thực sự rất kém sang.
Đồng nghiệp nữ nào cũng có thể vượt mặt cô.
Vũ Vân Hân bình tĩnh ngồi ở một nơi kín đáo.
Hiện tại đến đây, cô mới biết đó là một cuộc đối đầu của tư bản. Cô là tổ trưởng của tổ 5, đó là một trò đùa trong công ty này.
Không ai bước tới làm quen với cô, vì vậy cô không có đồng nghiệp trong công ty.
Những người vào công ty cùng lúc với cô vẫn là những nhân viên nhỏ, việc cô thăng chức quá nhanh đương nhiên khiến người khác khó chịu.
“Tổ trưởng, hôm nay cô thật sự rất đẹp” Khi một số đồng nghiệp nam nhìn thấy cô, họ bước đến gần cô nói đùa.
Ánh mắt họ khiến người khác rất khó chịu, họ nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cuối cùng rơi vào ngực và lưng cô.
“Không ngờ tổ trưởng của chúng ta lại xinh đẹp như vậy.”
“Cảm ơn” Vũ Vân Hân lễ phép trả lời.
Để tự nhiên thoải mái hơn, cô rời khỏi chỗ ngồi.
“Mọi người chú ý, bữa tối sắp bắt đầu rồi! Hãy để chúng ta yêu cầu giám đốc Lục cho chúng ta một bài phát biểu
Có những tràng pháo tay của khán giả. “Tuyệt vời, Lục Tâm! Thoáng cái anh ấy đã sắp thay thế vị trí Tổng giám đốc Mục rồi”
“Chứ còn gì! Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp.”
Những người có mặt chỉ khen Lục Tâm chứ không có ý gì.
Võ Minh Tính là người đầu tiên vui mừng lớn tiếng, “Chúng ta hãy nâng ly chúc mừng giám đốc Lục”
Mọi người bên dưới nâng ly rượu mừng.
Vũ Vân Hân như người ngoài, thờ ơ đứng đó nhìn đoàn người trước mặt, quay đầu lại, liền bước ra khỏi yến tiệc.
Bài phát biểu bắt đầu rồi, rốt cuộc bao giờ Mục Lâm Kiên mới xuất hiện đây?
Tín hiệu di động đầy vạch, nhưng tin nhắn cô gửi vẫn chưa có hồi âm.
Vũ Vân Hân ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài hội trường.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến đúng giờ hẹn” Giọng nói của Lục Tâm bao quanh toàn bộ khán đài, Vũ Vân Hân đang ngồi bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Tôi là Lục Tâm, và Tập đoàn Mục Lẫm có được ngày hôm nay là nhờ công sức của mọi người …”
Mỗi lời nói đều giống như thông báo ai mới là chủ nhân ở đây.
Vũ Vân Hân chế nhạo và nhấp một ngụm trong ly rượu.
“Hai người tôi xin chân thành cảm ơi một người là Võ Minh Tính và người kia là Vũ Vân Hân!” Lục Tâm đột nhiên đứng lên trước mặt mọi người.
Vũ Vân Hân kinh ngạc quay lại, một thân hình cao lớn cường tráng đứng sau lưng cô không biết từ lúc nào.
Mục Lâm Viên!
Vẻ ngoài im lặng của anh khiến Vũ Vân Hân không thể cưỡng lại.
Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn cô thật sâu, Mục Lâm Kiên dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt được trời cao sủng ái, khí chất cao lớn mạnh mẽ giống như đế vương trở về.
Vũ Vân Hân đang muốn đứng dậy thì bị anh ôm chặt lấy tay.
Mục Lâm Kiên kéo cô ra khỏi ghế một cách mạnh mẽ, và một nụ hôn sâu chặn trên môi cô.
Bên ngoài yến tiệc, ánh đèn mờ ảo, trống trải.
Hai người họ đã đóng băng thế giới, như thể chỉ còn lại nhau.
Nụ hôn mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên giống như một cuộc cướp bóc, suýt thì khiến cô tắt thở.