Chương 137: Sữa
“Xinh Xinh, chào buổi sáng nhé!” Vũ Thư Anh bước tới chào hỏi. “Em chào chị!” “Sao lại để sữa trong một chiếc cặp nhỏ vậy?”
Xinh Xinh vội rít lên, thận trọng nói: “Em muốn đưa cho anh trai trong lớp chúng con uống loại sữa con thích nhất”
Tổng cộng có ba hộp sữa được để vào cặp, và cô bé không quên che chúng lại bằng những cuốn sách.
“Anh trai nhà ai có phúc thế nhỉ.”.
“Vân…” Xinh Xinh vừa muốn nói, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vũ Thư Anh, “Anh trai cũng là người nhà họ Vũ! Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình!”
Giọng nói hôi sữa không giấu được niềm vui trong lòng.
Vũ Thư Anh cười yêu chiều, “Hóa ra mấy anh em nhỏ kia cũng họ Vũ! Thật là trùng hợp!”
“Cực kỳ trùng hợp luôn ý! Các anh ý đẹp trai lắm, thông minh và cá tính nữa. Họ không biết khóc, không chảy nước mũi và không tè ra quần. Chưa gì đã biết phép cộng trừ rồi. Chị nói xem có giỏi không?”
Nhìn thấy sự phấn khích của Xinh Xinh, Vũ Thư Anh không khỏi cảm thấy thật tuyệt khi được là một đứa trẻ.
“Thôi không nói với chị nữa, anh trai đã lâu không có tới trường học rồi, không biết hôm nay có tới hay không, tạm biệt chị nhá.”.
Sau đó, cô bé chạy vào xe của mẹ với chiếc cặp nhỏ trên lưng. Một chiếc chuông nhỏ đột nhiên rơi ra từ túi cô bé, ngay trước mặt Vũ Thư Anh. Đó là một chiếc móc khóa nhỏ có ảnh trên đó.
Ảnh tập thể ở nhà trẻ, mỗi đứa trẻ đều mặc một bộ đồ bác học, ai cũng cau mày, bị ép nở một nụ cười thương mại.
Xinh Xinh đứng giữa, nhỏ nhắn, dễ thương và ngoại hình rất đáng yêu. Tuy nhiên, ba cậu con trai nhỏ bên cạnh cô bé khiến Vũ Thư Anh tròn mắt bất ngờ. Đó là ba đứa con hoang của Vũ Vân Hân! Hóa ra là cùng trường với Xinh Xinh! Làm sao mọi thứ có thể trùng hợp đến vậy nhỉ.
Nếu đối phó với Vũ Vân Hân đã khó, đối phó với ba đứa con hoang cũng không dễ dàng.
Trường này toàn nhận trẻ em gia đình có thu nhập thấp và mẹ của Xinh Xinh là hiệu trưởng ở đây, vì vậy Xinh Xinh cũng học ở đây.
So với giới quý tộc, ra vào thuận tiện hơn nhiều. Chỉ cần quen biết các giáo viên bên trong, là có thể tùy tiện bước vào ngôi trường này.
“Chị ơi! Chị trả lại móc khóa cho em” Không biết từ lúc nào, Xinh Xinh đã chạy lại, ngơ ngác nhìn chiếc móc khóa trên tay.
“Chị trả lại Xinh Xinh nè, em nhớ giữ nó cẩn thận nhé!”
“Cảm ơn chị nha”.
“Chị rảnh thì chị sẽ đến trường thăm em!”
“Không cần! Mẹ em nói em lớn rồi.” Vừa nói, cô bé vừa xoay người chạy trở về. Vũ Thư Anh cong môi, cô ta sắp gặp ba đứa con hoang kia rồi.
Trong phòng tổng thống, ba đứa trẻ ngây người nhìn vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trước mặt.
Chúng không còn vui vẻ và tinh ranh như ngày thường. Lục Tâm trở nên chán nản trước bầu không khí bị kìm nén này. “Nhóc con, các cháu có chuyện gì sao?”
Chỉ một đêm trôi qua, ba cậu nhóc đã trở thành một con người khác. Mặt mày phờ phạc, chẳng có chút gì đáng yêu, cả người bất động.
“Cháu nhớ Búp Bê” Há Cảo rên rỉ khiến hai anh em kia cũng khóc theo. Đống giấy trên sàn đều là giấy lau mũi chúng khóc nức nở hôm qua.
“Búp Bê sẽ về sớm thôi, đừng lo lắng” “Những gì người lớn nói là lừa dối”
Chúng dường như đã nhìn thấu thế giới và không còn tin vào bất kỳ người lớn nào nữa.
“Chú đi đi! Chúng cháu muốn yên tĩnh.”
Lục Tâm lúng túng sửng sốt, “Các cháu đừng như vậy! Búp Bê của các cháu không có ở đây, nhưng chẳng phải còn có ta sao?”
“Chú thì biết cái gì?” Bánh Bao vừa khóc vừa gầm lên, vẻ mặt thống khổ.
“Đúng! Chú không biết gì! Nhưng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không khó nhè đâu nhé!”
Ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm một cách chán nản, “Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ thôi.
“…” Sự thay đổi này còn nhanh hơn lật sách.
Lục Tâm muốn cười nhưng không dám cười, kéo ghế nhìn ba đứa nhỏ. Vầng trán nhỏ tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngay cả lời nói và việc làm của chúng đều trông thật dễ thương và đáng yêu.
“Chú đưa chúng cháu đi gặp mẹ đi…” Há Cảo đang ngớ người đột nhiên nói.