Đêm càng ngày càng muộn, ba đứa trẻ cũng dần dần mệt mỏi.
“Vâng! Tôi đã hiểu!”
Tiếng vệ sĩ ở ngoài cửa loáng thoáng truyền vào.
Bánh Bao nhìn thời gian: “Chẳng phải bố nói sẽ về sao?”
Cậu dụi mắt, đi qua đi lại.
Chỉ thấy vệ sĩ dần dần rời đi.
Vệ sĩ dẫn đầu cung kính nói: “Đêm nay ngài Mục không trở lại, cho nên cậu chủ nên đi nghỉ ngơi trước, khi nào ngài Mục về tôi sẽ nói cho các cậu.”
“Không trở lại? Vì sao?”
Lời này khiến cho cả Màn Thầu và Há Cảo đều nghe được, đứng dậy rồi chạy qua: “Mục Lâm Kiên có phải bị yêu tinh nào cướp đi rồi phải không?”
Bọn chúng phẫn nộ nhìn vệ sĩ: “Chú mau nói thật cho chúng cháu!”
Cầm lấy gậy, trừng mắt nhìn anh ta.
“Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ là cấp dưới, những chuyện riêng tư chúng tôi không được quyền hỏi.”.
Đam Mỹ H Văn
Ba đứa trẻ buồn bực lấy điện thoại ra, bọn chúng ghét nhất là những kẻ không giữ lời hứa.
Gọi điện cho Mục Lâm Kiên: “Số điện thoại mà quý khách cần gọi hiện giờ đang tắt máy…”
“Tắt máy? Chẳng lẽ còn ở trên máy bay?”
Vệ sĩ rụt rè nói: “Dựa theo hiểu biết của tôi, nếu chủ tịch Mục nói không về thì sẽ không về, nếu không…”
“Chủ tịch Mục có thể tạm thời có việc gì đó, dù sao kế hoạch ban đầu là ngày kia mới trở về.” Vệ sĩ nói về lịch trình của Mục Lâm Kiên.
Ba đứa bé đưa mắt nhìn nhau, đành phải lặng lẽ lên giường.
Đợi đến tận tối, bọn trẻ không đợi được Mục Lâm Kiên, có vẻ rất thất vọng, quay qua thấy Vũ Vân Hân đang say giấc nồng, lại càng thấy đau lòng.
Sáng hôm sau, Vũ Vân Hân bật dậy với toàn thân đau nhức, mắt không thể mở nổi, vừa sưng đỏ vừa đau.
Cô khó chịu kêu lên một tiếng.
“Búp Bê! Làm sao vậy?” Ba đứa bé vội vã bật dậy, ba đôi mắt chăm chăm nhìn cô đến vô hồn: “Búp Bê, đừng buồn nữa! Chúng ta cùng nhau đi làm thôi!”
Bọn trẻ lo lắng Vũ Vân Hân sẽ lại thấy buồn khi thấy Mục Lâm Kiên không trở lại.
Nói xong, Vũ Vân Hân rơi nước mắt lã chã.
Há Cảo lấy khăn giấy giúp mẹ lau nước mắt: “Búp Bê! Chúng ta phải phấn chấn lên, không thể vì một người đàn ông mà đau lòng được.”
“Đàn ông? Một người? Đùa kiểu gì thế? Mẹ làm gì mà ít đàn ông như thế!”
Ba đứa bé ngẩn người.
Không phải hôm qua uống nhiều rượu mà bây giờ tâm trí treo ngược cành cây rồi chứ!
Vũ Vân Hân nhíu hai mắt lại, chấp nhận tầm nhìn không rộng cho lắm này, khiến cô đi lại choáng váng.
“Con không nghĩ nên làm vậy.” Ba đứa bé thở dài chán nản.
“Một người đàn ông không về nhà, mà chưa kết hôn thì có nhất thiết phải quay lại với anh ta không?”
“Đúng thế đúng thế!”.