Chương 1065
Vũ Vân Hân thỏa mãn nhìn bánh ngọt xếp thành núi nhỏ, sáng mai có thể cầm đến công ty đưa cho đồng nghiệp rồi.
Ngày hôm sau, dưới tầng công ty, mấy người làm nữ lục tục mang bánh ngọt đến phòng ăn tầng ba.
Đây là nơi có lượng người đi lại nhiều nhất công ty, mỗi ngày đều có rất nhiều nhân viên tới ăn điểm tâm.
Chờ lát nữa, chỉ cần có người đi vào, cô sẽ tự mình đưa bánh ngọt nhỏ cho họ.
“Chị.”
Vũ Thư Anh là đồng nghiệp tiến vào đầu tiên hôm nay.
Vũ Vân Hân đến sớm hơn so với ngày thường một tiếng, vừa bày đồ ra xong thì nhìn thấy cô.
“Chị, thật sự là chị! Em còn tưởng rằng em không được gặp chị nữa rồi!”
Cô ta lập tức đi lên ôm lấy Vũ Vân Hân.
Quá nhiệt tình, Vũ Vân Hân có chút khó chịu.
“Đây là bánh ngọt tôi làm, tặng cô một cái.”
Vũ Thư Anh cầm lấy hộp bánh ngọt nhỏ lên, mở hộp đựng màu hồng ra là một đóa hoa hồng chớm nở, dáng vẻ tinh xảo đẹp mắt.
“Cảm ơn.” Cô ta nhận lấy bánh ngọt, vặn ở trong tay.
“Đây là tôi và Mục Lâm Kiên cùng nhau làm, cô nếm thử một chút xem có ngon không.”
“Ừ!” Nụ cười của Vũ Thư Anh có chút cứng đờ, lại nhìn bánh ngọt trong tay lần nữa.
“Hoa rất đẹp đúng không? Tôi cũng không nghĩ tới Mục Lâm Kiên biết làm đẹp mắt như vậy.”
Bên trái một câu Mục Lâm Kiên phải một câu Mục Lâm Kiên, dường như đang nói cho Vũ Thư Anh biết Mục Lâm Kiên đã là người của cô.
“Thấy chị không sao thì tốt rồi.” Vũ Thư Anh khách sáo trả lời một câu, vốn còn muốn nói thêm chút gì đó nhưng bây giờ cũng không còn bao nhiêu tâm tình, cô ta đành cầm bánh ngọt đi ra ngoài.
Càng sát giờ làm việc, lượng người đến phòng ăn càng ngày càng nhiều, bánh ngọt nhanh chóng được phân phát xong.
Bây giờ ai cũng biết bà chủ tập đoàn Mục Lâm là ai, mọi người thấy Vũ Vân Hân cũng mặt nở nụ cười, khách khí không ít.
Vũ Vân Hân để phần bánh ngọt cuối cùng ở trong kho hàng, sáng nay thức dậy cô không nhìn thấy Mục Lâm Kiên, nghe nói sáng sớm anh đã chạy tới công ty, chắc hẳn cũng chưa ăn bữa sáng.
Cô bưng phở bò và bánh ngọt lên tầng cao nhất.
Thùng rác trong thang máy có một hộp bánh ngọt bị vứt bỏ, bên trong vẫn còn nguyên bánh nhưng hoa hồng ở phía trên như bị người ta cố ý tách ra ăn hết.
Vũ Vân Hân chỉ đơn giản là liếc nhìn qua, cũng không để ý, có thể là mình nướng bánh ngọt cũng không ngon.
Đi tới tầng cao nhất, phòng làm việc của Mục Lâm Kiên đang mở.
Cô gõ cửa một cái rồi đi vào.
“Em giữ lại cho anh…” Lời của Vũ Vân Hân còn chưa dứt, cô thấy trên đĩa trên bàn của Mục Lâm Kiên đặt một đóa hoa hồng bơ, bên cạnh còn có một ly sữa bò.
Hoa là bông hoa ngày hôm qua bọn họ làm, chẳng qua là thiếu bánh ngọt ở phía dưới.
Mục Lâm Kiên cầm nĩa, còn chưa bắt đầu ăn, chú ý tới bữa sáng cô đang cầm trong tay.