Chương 1062
“Mẹ làm bánh ngọt có ngon không?”
Từ cửa truyền tới tiếng của Vũ Vân Hân.
Vừa vào cửa, cô thấy thức ăn trên bàn ăn đã được quét sạch, mong đợi nhìn về phía Mục Lâm Kiên: “Anh cũng ăn rồi à? Có phải ăn rất ngon không?”
Mục Lâm Kiên lập tức hiểu ra, hóa ra là Vũ Vân Hân làm bánh ngọt, bọn trẻ ăn phần của anh rồi.
Ba đứa nhỏ trợn to hai mắt, miệng vẫn còn đang nhai bánh ngọt: “Ngon vô cùng luôn.”
“Có thật không? Quá tốt! Mẹ cũng không ngờ rằng mẹ sẽ làm thành công như vậy, ngày mai mẹ mang một chút đi cho đồng nghiệp!”
Nói xong, Vũ Vân Hân kích động khẽ hát đi ra ngoài.
Con ngươi Mục Lâm Kiên lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía ba đứa nhỏ trước mặt: “Tại sao lại ăn phần của bố?”
“Ai biết bố thích hay không thích.”
Ba đứa nhỏ đối đãi với anh giống như tên đàn ông cặn bã vậy, lúc lạnh lúc nóng.
“Nếu muốn ăn, bố không biết bảo người đẹp làm thêm cho bố à.” Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Há Cảo dính đầy bơ.
Mục Lâm Kiên khẽ nhếch mày, bọn nhóc này dường như đang gây hấn với anh, biết rõ anh sẽ không nói ra miệng được mà.
“Ừ.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng lên tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ba đứa nhỏ lập tức đứng dậy, cái chân nhỏ ngắn đi theo ra ngoài thì thấy Mục Lâm Kiên thật sự đi vào phòng bếp.
Vũ Vân Hân làm bánh ngọt, mùi thơm tràn ngập cả tòa lâu đài cổ.
Giấy hoa tinh xảo, bánh ngọt xinh xắn, nhìn mỗi một cái đều vô cùng ngon miệng.
“Anh nói xem em phải làm bao nhiêu cái mới được? Dù sao trong công ty cũng có nhiều người như vậy?”
Mục Lâm Kiên nhìn cái hộp cô chuẩn bị một chút, lông mày nhíu lại tỏ vẻ không vui.
Vũ Vân Hân đếm đếm: “Bây giờ là năm mươi rồi, chẳng lẽ làm một trăm cái? Toàn bộ công ty có bao nhiêu người?”
“Toàn bộ?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!”
“Đủ rồi.” Mục Lâm Kiên cũng không hy vọng cô làm quá nhiều, bởi vì mệt người.
“Không đủ, mấy bộ phận quen thuộc nhất cũng hơn một trăm người rồi, cộng thêm bộ phận khác hẳn không đủ.”
“Làm nhiều như vậy để làm gì?”
Vũ Vân Hân ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, không lên tiếng, mà chỉ hé miệng nở nụ cười.
“Cô Vũ, đây là hộp nhỏ cô muốn, tổng cộng là ba trăm cái!”
Hộp nhỏ đựng bánh ngọt được người làm nữ bày trên bàn, hộp chất đống như núi, nhìn số lượng cũng rất nhiều.
“Phải làm tới khi nào?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
“Chắc đến tối!”
“Kêu người làm giúp đỡ.”
“Không thể.”
Vũ Vân Hân cố chấp phải tự làm.