Chương 1009
Ba đứa bé đang ngồi ở phòng bao, từ lúc đi vào đây thì luôn bị đồ ăn hấp dẫn.
Bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt nên bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài kia.
Vũ Văn Hân lễ phép chào người đàn ông trước mặt: “Xin chào, ông Mục.”
Nhìn Tô Á ngồi bên cạnh, Vũ Vân Hân cũng không do dự mà nói lời chào: “Xin chào bà Tô.”
Đây là lần đầu tiên Tô Á đi theo ông Mục mà có người chào hỏi bà ta, việc này làm cho bà ta cảm thấy rất bất ngờ.
Mặc dù bà ta cố gắng ra vẻ giàu có, thế nhưng mà không có gia cảnh gì nên cũng chỉ là trò hề trong mắt họ, nói khó nghe thì là đồ chơi cho ông Mục.
“Ngồi đi.”
Ông Mục lạnh lùng chỉ mấy chỗ ngồi.
Chỉ có bốn cái.
Trên mỗi vị trí còn dùng khăn giấy viết thành tên một cách đẹp đẽ, mà trong đó không có tên Vũ Vân Hân, hay nói đúng hơn là không có vị trí của cô.
Vị trí thứ tư là của Mục Lâm Kiên.
Cho nên cô chỉ là người dẫn đám trẻ tới đây, cô không xứng ngồi cùng bàn với ông Mục.
Không khí trở nên kỳ cục, Tô Á đang ngồi cũng cảm thấy lúng túng.
Theo như thân phận và địa vị thì bà ta còn không bằng cô, mà bà ta thì ngồi còn cô thì không… Bà ta đứng lên, đưa ghế của mình cho cô: “Hay là, cô ngồi chỗ của tôi đi?”
“Không được! Nếu không có chỗ thì tôi tự mình bao phòng rồi tự ăn là được!”
Vũ Vân Hân sẽ không bỏ đi, trong mắt cô, người càng không tôn trọng người khác thì cô sẽ không cho họ mặt mũi.
Chi phí ở đây cô đủ để chi trả Quay người đi, cô kiêu ngạo nhìn phục vụ nói: “Tôi muốn căn phòng bên cạnh.”
“Búp Bê, chúng con ăn cùng với mẹ.”
Mẹ mình đì rồi thì bọn trẻ chắc chắn sẽ đi theo, nếu như việc nhỏ nhoi thế mà còn không biết thì sao mà bàn bạc gì được.
Ông Mục tức giận: “Cô có ý gì đấy Vũ Vân Hân!”
“Không phải là tôi không muốn làm phiền bữa cơm của ông Mục đây sao?”
Mắt thấy mấy đứa trẻ con sắp đi ra ngoài, ông Mục lập tức đuổi theo: “Vũ Vân Hân, nếu cô dám rời khỏi căn phòng này thì sau này đừng mơ bước vào cửa nhà họ Mục một bước!”
Vũ Vân hân dừng chân.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Từ trước tới nay ông chưa bao giờ muốn tôi vào nhà họ Mục.”
Cô lạnh lùng đi ra khỏi phòng.
Ba đứa bé đi sát phía sau cô: “Búp Bê, chờ chúng con với.”
“Đừng đi mà! Cho ông ấy một chút thể diện, cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm được không?”
Tô Á đuổi theo, kéo tay Vũ Vân Hân: “Tôi biết là ông Mục nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà dù sao ông ấy cũng là người lớn trong nhà. Với lại để được gặp mấy đứa trẻ mà ông ấy đã tới đây từ sớm, còn lo lắng thức ăn có hợp khẩu vị hay không, xoắn suýt mất cả buổi hôm nay.