Chương 100: Đừng bắt chúng cháu
Vũ Vân Hân vô hồn nằm bơ phờ trên ghế cả buổi sáng, Võ Minh Tinh và một số đồng nghiệp sợ hãi không dám đến nói chuyện với cô.
Nghĩ chắc là do chuyện xảy ra tối hôm qua khiến cô bực bội, là do bọn họ cố tình gài cô, nếu không thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
“Bên ngoài sao lại có nhiều vệ sĩ như vậy!” Một đồng nghiệp nhìn về phía thang máy, liền nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở đó.
“Hình như vừa rồi có tiếng chuông báo động. Không biết có phải là trộm công ty hay không.
Vũ Vân Hân đờ đẫn ngẩng đầu lên, liền thấy cửa thang máy từ từ mở ra, cửa đã bị an ninh chặn lại.
Cô chán nản tiếp tục nằm lại trên bàn. “Xin chào, cô Vũ Vân Hân là ai!” Một anh giai shipper đứng ở cửa. Một số đồng nghiệp im lặng chỉ về phía Vũ Vân Hân. “Đây là đồ uống có gọi”.
Shipper đi tới, tay vặn hai chai trà sữa, ngây người nhìn vòng, “Cô Vũ, đống trà sữa còn lại phải đặt ở đâu ạ?”
Vũ Vân Hân sửng sốt, đứng dậy liếc nhìn đống trà sữa trong thùng của shopper, “Tôi không gọi nhiều như vậy”
“Đây là hóa đơn của cô, cô xem xem”
Tên của cô thực sự được viết trên đó, nhưng số trên đó hoàn toàn không phải của cô.
“Địa chỉ là của cô, không sai được đâu ạ. Vậy tôi nên để những cái này ở đâu?”
Vũ Vân Hân phải đứng dậy khỏi vị trí của mình, “Võ Minh Tinh, anh dọn đồ trên bàn này cho tôi.”
Anh ta sửng sốt. Tại sao cô lại sai anh ta làm tất cả những điều nhỏ nhặt này! Võ Minh Tinh miễn cưỡng phải dọn sạch bàn.
Một đống đồ uống chất đầy cả bàn, trông vô cùng nhiều, nhiều đến mức có thể chơi xếp hình được
“Cái gì mà trà gừng đường nâu, cái gì mà nước đậu đỏ lúa mạch, đây là gạo lứt bổ máu..”.
Mấy ông đàn ông nhìn những thứ phía trên và ngơ ngác nhìn Vũ Vân Hân.
Đây rõ ràng là không phải cho bọn họ uống, mấy thứ dưỡng nhan sao có thể để đàn ông uống được..
“Tổ trưởng, cô uống được hết không?” “Uống hết không liên quan gì đến cậu”
Vũ Vân Hân từ tận đáy lòng ghét những người trước mặt này, nếu họ không phải cấp dưới của cô, cô thật sự không muốn nhìn thấy họ dù chỉ một phút.
“Đừng bắt chúng cháu mà!”. Một giọng nói ngây ngô phát ra từ hướng cửa thang máy. Vũ Vân Hân đột nhiên quay lại và bước tới với một bộ dạng uy nghiêm. Cô không quên cầm cây chổi bên cạnh. “Hình như sau đêm qua, đầu óc tổ trưởng không đúng lắm” Một nhóm đàn ông đang xem náo nhiệt bước tới. “Chú thả chúng cháu ra!” Ba đứa trẻ bị vệ sĩ bắt được.
Dù có van xin lòng thương xót như thế nào, họ cũng không muốn buông tay.
“Chuyện gì vậy!” Vũ Vân Hân thực ra rất yếu ớt, nhưng khi nhìn thấy con mình bị bắt nạt, cô đã trở nên tức giận.
“Búp Bê!”. Ba cậu nhóc nén chặt miệng, rơm rớm nước mắt, “Búp Bê, chúng con rất nhớ mẹ và rất lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với mẹ, vì vậy chúng con đến đây”.
Nhìn thấy chúng khóc, Vũ Vân Hân cũng muốn khóc theo. Dù sao thì đêm qua cô đã tủi thân đủ rồi. “Các người thả chúng xuống cho tôi.” Người vệ sĩ mặc kệ, vẫn nắm lấy tay đứa trẻ và kéo mạnh về phía trước.
Hành vi thô lỗ, làm sao một người mẹ có thể nhìn được. Vũ Vân Hân cầm chổi lên, trực tiếp đối mặt với vệ sĩ, “Thả đứa nhỏ đi” Một cây chổi đập vào đầu người vệ sĩ.
“Cô Vũ, xin đừng gây chuyện. Đây là tổng giám đốc Mục đích thân ra lệnh, ba đứa nhỏ này không được phép vào công ty”.
“Hãy buông chúng ra và tôi sẽ bắt chúng đi! Xin hãy đối xử tốt với trẻ em và đừng bạo lực với chúng”.
Khi mọi chuyện đến mức này, người vệ sĩ không còn cách nào khác đành phải buông tay.
Ba đứa trẻ chạy về phía vòng tay của Vũ Vân Hân như được phóng thích, mỗi đứa ôm lấy cô một bên.
Vũ Vân Hân nước mắt lưng tròng nhìn bọn trẻ, trong lòng cảm thấy rất đau khổ. “Tại sao các con không đi học, mà cứ đòi phải tới đây thế”.
Đây rõ ràng là không phải cho bọn họ uống, mấy thứ dưỡng nhan sao có thể để đàn ông uống được..
“Tổ trưởng, cô uống được hết không?” “Uống hết không liên quan gì đến cậu”
Vũ Vân Hân từ tận đáy lòng ghét những người trước mặt này, nếu họ không phải cấp dưới của cô, cô thật sự không muốn nhìn thấy họ dù chỉ một phút.
“Đừng bắt chúng cháu mà!”. Một giọng nói ngây ngô phát ra từ hướng cửa thang máy. Vũ Vân Hân đột nhiên quay lại và bước tới với một bộ dạng uy nghiêm. Cô không quên cầm cây chổi bên cạnh. “Hình như sau đêm qua, đầu óc tổ trưởng không đúng lắm” Một nhóm đàn ông đang xem náo nhiệt bước tới. “Chú thả chúng cháu ra!” Ba đứa trẻ bị vệ sĩ bắt được.
Dù có van xin lòng thương xót như thế nào, họ cũng không muốn buông tay.
“Chuyện gì vậy!” Vũ Vân Hân thực ra rất yếu ớt, nhưng khi nhìn thấy con mình bị bắt nạt, cô đã trở nên tức giận.
“Búp Bê!”. Ba cậu nhóc nén chặt miệng, rơm rớm nước mắt, “Búp Bê, chúng con rất nhớ mẹ và rất lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với mẹ, vì vậy chúng con đến đây”.
Nhìn thấy chúng khóc, Vũ Vân Hân cũng muốn khóc theo. Dù sao thì đêm qua cô đã tủi thân đủ rồi. “Các người thả chúng xuống cho tôi.” Người vệ sĩ mặc kệ, vẫn nắm lấy tay đứa trẻ và kéo mạnh về phía trước.
Hành vi thô lỗ, làm sao một người mẹ có thể nhìn được. Vũ Vân Hân cầm chổi lên, trực tiếp đối mặt với vệ sĩ, “Thả đứa nhỏ đi” Một cây chổi đập vào đầu người vệ sĩ.
“Cô Vũ, xin đừng gây chuyện. Đây là tổng giám đốc Mục đích thân ra lệnh, ba đứa nhỏ này không được phép vào công ty”.
“Hãy buông chúng ra và tôi sẽ bắt chúng đi! Xin hãy đối xử tốt với trẻ em và đừng bạo lực với chúng”.
Khi mọi chuyện đến mức này, người vệ sĩ không còn cách nào khác đành phải buông tay.
Ba đứa trẻ chạy về phía vòng tay của Vũ Vân Hân như được phóng thích, mỗi đứa ôm lấy cô một bên.
Vũ Vân Hân nước mắt lưng tròng nhìn bọn trẻ, trong lòng cảm thấy rất đau khổ. “Tại sao các con không đi học, mà cứ đòi phải tới đây thế”.