Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 300




Giang Thanh Việt được mẹ Lục nhiệt tình đẩy lên ghế sofa, nhướn mày với Lục Hỉ Bảo.

Kiêu ngạo!

Lục Hỉ Bảo hậm hừ, vùng vắng đi vào trong bếp.

Sau khi Lục Hỉ Bảo và mẹ Lục vào bếp, mẹ Lục ở trong bếp nói vọng ra: “Tiểu Trì à, bây giờ bác đang bận không có thời gian tiếp cháu. Cháu cứ tự nhiên nhé, không phải ngại!”

Giang Thanh Việt thật sự không ngần ngại, anh liếc nhìn xung quanh căn nhà.

Căn nhà tuy không lớn, chỉ có khoảng chín mươi mét vuông, nhưng lại rất ấm áp. Lúc này ảnh chiều tà hắt vào trong phòng khách, kết hợp với tiếng xào nấu trong phòng bếp khiến anh cảm thấy vô cùng yên bình.

Hai phòng ngủ một phòng khách, có thể nhìn được ra đâu là phòng ngủ của Lục Hỉ Bảo. Giang Thanh Việt tự nhiên đứng dậy, đi vào phòng ngủ của cô.

Trong phòng ngủ của Lục Hỉ Bảo, đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng.

Một chiếc giường đơn, phủ một lớp chăn bông dày trông rất ấm áp, một chiếc máy tính đặt trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh bàn máy tính là một giá sách nhỏ bày rất nhiều sách. Có một số sách y học, và còn có một số tập sách y học do anh xuất bản, Giang Thanh Việt bất giác cong môi.

Nhưng mà trên giá sách này, nhiều nhất vẫn là tiểu thuyết ngôn tình.

Giang Thanh Việt dè bỉu trong lòng, cô gái này cả ngày không chăm chỉ học hành, chỉ thích xem mấy thứ vớ vẩn này thôi sao?

Ở tầng trên cùng của giá sách có một bức ảnh.

Giang Thanh Việt nheo mắt lại, ánh mắt không mấy vui vẻ.

Trong ảnh, Lục Hỉ Bảo và Trì Quân dựa vào nhau, cười rất ngọt ngào.

Lục Hỉ Bảo còn để tấm ảnh này ở một nơi rõ ràng như vậy, cô thật sự quan tâm đến Trì Quân như vậy à?

Giang Thanh Việt càng nhìn càng thấy tức giận.

Giang Thanh Việt úp ngược khung ảnh xuống giá sách, mắt không thấy thì lòng sẽ không buồn phiền.

Trong phòng bếp, mẹ Lục kéo Lục Hỉ Bảo lại gần và hỏi: “Sao Trì Quân lại khác hẳn trong ảnh vậy? Cậu ta...chắc không phải cậu ta đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?"

Khóe miệng Lục Hỉ Bảo khẽ giật: “Mẹ, mẹ thật biết tưởng tượng!

Phẫu thuật thẩm mỹ...có thể biến Trì Quân thành Giang Thanh Việt? Còn có thể hoàn hảo đến mức không có một vết sẹo phẫu thuật nào?

Mẹ Lục lại liếc nhìn ra ngoài và nói: “Nhìn cũng không giống phẫu thuật thẩm mỹ, và còn đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều. Nhưng....sao có thể thay đổi nhiều như vậy chứ?” “Mẹ, anh ấy...anh ấy...

Lục Hỉ Bảo muốn nói thẳng cho mẹ cô biết sự thật rằng người đàn ông này là Giang Thanh Việt, không phải Trì Quân. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, Lục Hỉ Bảo lại cảm thấy để cho mẹ cô hiểu lầm cũng tốt, không phải chỉ cần đối phó một lần thôi sao. Nếu nói cho mẹ cô biết, người này không phải Trì Quân, theo tính cách của mẹ cô, chắc chắn sẽ tra hỏi cô rất nhiều. Để mọi người vui vẻ, cứ hiểu lầm như vậy cũng được! “Mẹ, thật ra những bức ảnh con cho mẹ xem trước đây đều chụp bằng máy ảnh có chỉnh hình. Mẹ cũng biết đấy, bây giờ người trẻ chụp ảnh đều khác hoàn toàn so với chính họ."

Mẹ Lục nghi hoặc: “Không đúng, chẳng phải máy ảnh có chỉnh hình sẽ chụp người ta đẹp hơn sao? Tại sao Trì Quân chụp ảnh lại không đẹp bằng bên ngoài. "Ây da, mẹ, anh ấy không ăn ảnh. Mẹ mau đi nấu ăn đi, bố sắp về rồi!” “Con mau mang nước cho Tiểu Trì, người ta lần đầu đến nhà làm khách, đừng để người ta cảm thấy nhà chúng ta không coi trọng người ta, con mau đi đi!”

Lục Hỉ Bảo uể oải bưng nước ra khỏi phòng bếp, thấy phòng khách không có ai, cô mới phát hiện ra Giang Thanh Việt chạy đến phòng ngủ của cô rồi.

Cô bước nhanh về phía phòng ngủ của mình và hậm hừ: "Này, uống nước!"

Giang Thanh Việt nhìn cô chằm chằm: “Thái độ với sư phụ của cô như thế à? Tôi đã giúp cô một việc lớn đấy. “Việc lớn? Anh không gây phiền cho tôi là tốt lắm rồi. Sao anh lại vào phòng ngủ của tôi, anh muốn trộm cái gì!”

Giang Thanh Việt lại gần cô, đôi mắt đen khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói: “Tôi đóng giả làm Trì Quân, giúp cô lừa mẹ cô, có phải tôi nên thu một ít lãi từ cô không?” “Tôi...tôi không nhờ anh giúp, là anh tự muốn tới nhà tôi ăn tối, cũng không chịu giải thích với mẹ tôi!”

Lục Hỉ Bảo bị anh ép đến bên cạnh giá sách, cho đến khi lưng cô chạm vào giá sách, hơi thở của Giang Thanh Việt ngày càng gần

Lục Hỉ Bảo giống như một cái quạt nhỏ, hàng lông mi run rẩy, tay cô cầm cốc nước, đặt giữa hai người. “Đây...đây là nhà tôi đấy. Anh, anh đừng làm bừa!”

Cho đến khi đôi môi của Giang Thanh Việt sắp chạm vào đôi môi mềm mại của cô, Giang Thanh Việt mới dừng lại, đưa tay cầm lấy cốc nước trong tay cô, hừ nhẹ một tiếng rồi mới buông cô ra.

Lục Hỉ Bảo hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, bố Lục trở về.

Vẫn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng bố Lục vui vẻ hỏi: “Có phải con gái ngoan của ta về rồi không? Người đâu rồi?”

Lục Hỉ Bảo đi ra khỏi phòng ngủ: “Bố, con đây!” “Con yêu, hơn một tháng con không về nhà rồi đấy. Lại đây, bố xem con gầy đi chưa. Ây da, sao lại gây thế này! Có phải không được ăn đùi gà và bò hầm của bố nên không ăn được cơm không, sao lại gầy đi nhiều thế này!”

Bố Lục nhìn Lục Hỉ Bảo, xót xa nói.

Lục Hỉ Bảo đưa tay bóp má mình và nói: “Bố, gần đây con tăng cân rồi, béo lên mấy cân đấy.” “Béo đầu ra, lần này bố làm nhiều đùi gà và thịt bò hầm cho con để con mang về đó ăn."

Lục Hỉ Bảo nghe thấy đùi gà và bò hầm, Chai mắt cô sáng ngời: “Bố, con yêu bố nhất.”

Giang Thanh Việt đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấm áp của hai người, trái tim anh dường như có một dòng chảy nóng ấm.

Bố Lục nhanh chóng nhìn thấy Giang Thanh Việt: “Đây...đây là Tiểu Trì à?”

Giang Thanh Việt bước tới, hơi cúi người xuống, lễ phép đưa tay ra và nói: “Bác trai, xin chào."

Bố Lục nắm tay Giang Thanh Việt cười nói: “Xin chào, xin chào, ta thường nghe Hi Bảo nhắc đến cháu. Hôm nay gặp được cháu, ta rất vui. Quả nhiên là một nhân tài, con mắt nhìn người của Hỉ Bảo nhà ta thật tốt!”

Tại Lục Hỉ Bảo ửng đỏ, cô kéo bố Lục và nói: “Bố, bố, bố đừng nói nữa, bố mau vào bếp giúp mẹ đi!” “Này, này, Tiểu Trì à, cháu tự nhiên nhé, cứ chơi với Hỉ Bảo đi, ta vào giúp bác gái đây.

Giang Thanh Việt khẽ gật đầu.

Sau khi bố Lục vào bếp, Lục Hỉ Bảo không biết lấy dũng khí ở đâu, cô siết chặt nắm đấm và đấm vào ngực Giang Thanh Việt: "Được đấy, giả vờ cũng giống phết nhỉ."

Giang Thanh Việt nắm chặt nắm đấm của cô, nhìn cô chằm chằm và nói: “Giả vờ? Sớm muộn tôi cũng sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà này.

Lục Hỉ Bảo ngẩn người vài giây.

Sớm muộn cũng sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà này....? Ý gì chứ? “Tôi, tôi cảnh cáo anh, nhà tôi không có tiền, anh đừng hòng lừa gạt bố mẹ tôi!”

Giang Thanh Việt chăm chú nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt mình, có phút hơi phiền muộn.

Nhưng đối với người phụ nữ mình thích, anh cũng phải kiên nhẫn dần dần mở rộng sự nhạy cảm của cô.

Bây giờ cô không coi anh là đàn ông. Trong lòng cô, anh luôn là người thầy không thể động chạm đến. Đến khi nào cô mới có thể nhìn được ra người đứng bên cạnh cô là một người đàn ông tốt gấp vạn lần Trì Quân và đáng để cô giao phó cuộc đời chứ?

Một người đàn ông có thể yêu thương cô, bảo vệ cô, chứ không phải là thầy giáo của cô, càng không phải là trưởng bối và cấp trên của cô.