Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 961




Chương 961:

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, cũng may các sinh viên năm nhất không phải học huấn luyện quân sự ở đại học Đế Đô.

Một ngày trước khi vào học, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đưa con gái đến đại học Đế Đô.

Mặc dù bình thường Phó Hàn Tranh rất chiều Phó Mặc Tranh nhưng vân không tạo thành thói xấu cho cô, bây giờ môi trường ký túc xá của đại học cũng rất tốt nên họ không mua cho Phó Mặc Tranh một căn hộ để sống một mình.

Một đứa con gái sống một mình ở căn hộ bên ngoài, Phó Hàn Tranh và ¡ Lan cảm thấy không yên lòng, ở trường học ít nhất cũng có người bảo vệ. Lại nói, ở ký túc xá của trường thì có thể ở cùng với các bạn, như vậy sẽ giúp kéo gân mối quan hệ lại hơn.

Khi hai vợ chồng nhà họ Phó đưa con gái đến kí túc xá, họ đã thu hút sự chú ý của của các bậc cha mẹ và những cô gái ở xung quanh.

Có một bạn học nữ chạy tới, chủ động chào hỏi Phó Mặc Tranh: “Xin chào, bạn là Phó Mặc Tranh nằm ở giường trên đúng không?”

Phó Mặc Tranh cười đáp lại: “Đúng vậy, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng”

Bạn nữ cùng phòng thì thầm bên tai cô: “Đây là bố mẹ của cậu sao?



Hai người họ thật đẹp nha!”

Thấy giường của cô ở tầng trên, Mộ Vi Lan không nhịn được hỏi con gái: “Tiểu Đường Đậu, con ngủ ở giường trên được chứ? Con ngủ thường hay lăn, có khi nào sẽ bị rơi xuống không?”

Phó Mặc Tranh kéo cánh tay của Mộ Vi Lan, nói bằng giọng con nít: “Mẹ ơi, con có phải là con nít ba tuổi đâu, hơn nói còn có lan can nữa mà, con sẽ không bị ngã xuống đâu”


Một lát sau, cô đã thu dọn xong hành lý và giường chiếu.

Phó Mặc Tranh đi theo bố mẹ rời khỏi ký túc xá, làm quen với đường đi trong trường đại học.

Đi dạo trên sân chơi, Mộ Vi Lan không khỏi dặn dò: “Tiểu Đường Đậu, con mới chuyển từ Bắc Thành đến Đế Đô, nếu con có chuyện gì thì nhớ phải gọi cho mẹ và bố của con”

Phó Mặc Tranh hờ hững gật đầu: “Mẹ đừng lo cho con nữa, bố cũng ít lo cho con đi, từ nhỏ con có bao giờ để mọi người lo lắng không?”

“Phải, con luôn hiểu chuyện và nghe lời” Phó Hàn Tranh nói: “Nếu con cần gì giúp đỡ ở đây thì gọi cho chú Tôn Ngộ và dì Hòa Tuệ nhé, bố cũng đã nói trước cho bọn họ rồi”


“Vâng, nhưng con cũng không muốn gọi gia đình chú Tôn Ngộ khi không có việc gì, dì Hòa Tuệ quá nhiệt tình, cứ coi con như một con dâu, làm cho con có cảm giác như ngồi trên bàn chông”

Mộ Vi Lan không khỏi bật cười: “Đứa nhỏ ngốc, dì Hòa Tuệ thích con nên mới đối xử con như vậy”

Dường như Phó Hàn Tranh nhớ đến cái gì, nói nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy, con cũng đừng quá làm phiền bọn họ, lỡ đâu Hòa Tuệ lạ lòng nghĩ con là con dâu sao, về sau nếu con không gả cho Cố Đình Xuyên thì lại gây rắc rối cho bố”

Lời nói này khiến cho Mộ Vi Lan và Phó Mặc Tranh cười ra tiếng.

Ăn xong bữa cơm trưa, bởi vì công việc của Phó Hàn Tranh khá bận rộn nên không thể ở lại Đế Đô quá lâu.

Hơn hai giờ chiều, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rời khỏi Đế Đô.


Buổi chiều, Diệp Duy cũng đến trường học, Phó Mặc tranh gọi điện thoại cho Diệp Duy, hai người gặp nhau ở sân chơi của trưởng.

Diệp Duy đeo cặp sách ở trên lưng chạy tới, thở hồng hộc: “Vừa rồi tớ mới tiễn bố mẹ đi, hai người này giống như Phật vậy, bảo về mà mãi vẫn chưa chịu về, cứ căn nhẵn mãi bên tai tớ”


thật “Bây giờ không có bố mẹ ở đây, về sau chúng ta sẽ trở thành những con ngựa hoang đứt cương rồi: Diệp Duy nắm tay Phó Mặc Tranh: “Ngựa hoang nhỏ mới thoát cương ơi, bây giờ chị đây sẽ mời cậu đi uống trà sữa!”

Hai người nắm tay ra khỏi sân chơi, chợt nhìn thấy cuộc tranh chấp giữa một nhóm sinh viên ở trên đường.

Diệp Duy tập trung nhìn vào: “Hình như người đó là nam thần Lâm Bạc Thâm, còn đẹp hơn trong hình nữa! Tranh Tranh, chúng ta qua đó xem saol”

Diệp Duy kéo Phó Mặc Tranh đi qua nhưng lại nhìn thấy một đám con trai đang chặn đường Lâm Bạc Thâm.

Trong đó người con trai dẫn đâu mặc áo vận động Nike màu đen, ôm bóng rổ, đưa tay đẩy Lâm Bạc Thâm.

“Tôi nói này bạn Bạc Thâm học siêu giỏi, chẳng lẽ khi đi bộ cậu không nhìn đường sao? Cậu vừa giẫm vào chiếc A.J bản giới hạn mà tôi mới mua đói”

Một đám lại đi ăn hiếp một người, Lâm Bạc Thâm cũng không yếu thế mà ngược lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng, sắc bén, làm cho người khác phải tránh xa.