Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 916




Chương 916:

Nguyệt Như Ca đè thấp giọng xuống hỏi anh ta: “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn ổn”

Nguyệt Như Ca nhìn thấy gương mặt tái nhợt không có tinh thân của người đàn ông này. Không biết tại sao một người luôn kiên cường như cô cũng cảm thấy nghẹn ngào: “Thật sự vẫn ổn chứ?”

Khuôn mặt lạnh lùng ấy đối diện với cô ta chợt hiện lên ý cười. Bởi vì còn đang sốt cao nên giọng nói của anh ta khàn đặc lại, thế nhưng lại mang đến một cảm giác gợi cảm khác thường: “Thật sự vẫn ổn, Thần Cửu dọa em thôi”

Nguyệt Như Ca sụt sịt đầu mũi, đột nhiên gọi anh ta một tiếng: “Anh Hàn”

Hàn Chiến dựa người vào tường, dáng vẻ lười biếng tùy ý: “Ơi?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi anh một tiếng vậy thôi”

Hàn Chiến nhẹ nhàng mỉm cười.



“Bây giờ tôi bị cách ly ở trong này kỳ thực cũng không phải chuyện gì xấu. Nhuyễn Nhuyễn, lâu rồi tôi chưa được nghỉ ngơi. Bây giờ được nằm trên giường bệnh muốn ngủ bao lâu cũng được, cho đến khi có kết quả chắc chắn tôi không bị nhiễm virus”

Cách an ủi người khác này của Hàn Chiến rất đặc biệt. Nguyệt Như Ca nghĩ theo lời anh ta nói cũng cảm thấy không sai.

Thế nhưng… cô ta vẫn sẽ cảm thấy lo lắng.


Vốn dĩ có một vài lời không định nói vào lúc này, quá sến súa. Thế nhưng giờ phút này, Nguyệt Như Ca thật sự rất muốn nói ra.

Nguyệt Như Ca nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Hàn Chiến, cô ta nói: “Vốn dĩ chẳng có mấy người quan tâm đến tôi. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, trên thế giới này, những người có liên quan đến tôi cũng chỉ có mấy người đó mà thôi, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, không có người thân.

Giang Thanh Việt và Thomson cũng miễn cưỡng được coi là người nhà của tôi”

“Sau đó, Giang Thanh Việt kết hôn với Lục Hỉ Bảo, Lục Hỉ Bảo cũng miễn cưỡng được coi là một nửa người nhà của tôi. Con của họ là Tiểu Bảo rất dễ thương. Tiểu Bảo rất đáng yêu, Tiểu Bảo gọi tôi là cô. V/ nên Tiểu Bảo cũng được coi là một trong những người thân của t “Nhưng nếu tính tất cả bọn họ thì tổng cộng cũng chỉ có bốn người mà thôi. Mà điều nực cười chính là bốn người mà tôi thân yêu nhất này, ngoại trừ Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ ra thì Giang Thanh Việt, Lục Hỉ Bảo hay Thomson, bọn họ đều có những người quan trọng nhất và những thứ cần bảo vệ của riêng mình. Người đó chắc chắn không phải là tôi”

“Nếu tính như vậy thì có vẻ như người quan tâm đến tôi nhất trên đời này chỉ có anh mà thôi, anh Hàn. Cho dù trước đây Nhuyễn Nhuyễn là đặc vụ ngầm, nhưng anh Hàn vẫn xả thân để cứu, nếu tôi không quý trọng, không thích một anh Hàn như vậy, thì dường như trên đời này sế chẳng còn ai yêu thương tôi nữa”


“Bởi vì người thân thiết với tôi cực kỳ ít, vậy nên tôi không thể để mất bất kỳ người nào cả, tôi không muốn mất đi họ”

Giờ phút này, khi đứng ngoài cánh cửa cách ly, Nguyệt Như Ca đã nói rất nhiều với Hàn Chiến, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với Hàn Chiến nhiều như vậy.

Hàn Chiến nghe xong, hai mắt đỏ ửng.

Anh ta biết, anh ta biết tất cả.

Chắc hẳn là cô ta cảm thấy rất sợ hãi nên mới nói nhiều như vậy.

Trong đôi mắt của Nguyệt Như Ca có những giọt nước mắt ấm nóng, tay cầm điện thoại di động, không hề nhìn Hàn Chiến, nhưng lúc quay người đi, nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống.


Cô ta nói với Hàn Chiến qua điện thoại: “Anh Hàn, anh có thể gọi tên tôi được không”

Hàn Chiến hơi mấp máy môi dưới, trong ánh mắt hiện lên vẻ thâm tình: “Nhuyễn Nhuyễn”“


“Nhất định anh phải còn sống, mười năm trước, anh đã đồng ý với tôi răng sẽ bảo vệ tôi.”

Hàn Chiến nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Như Ca, tuy rằng không nhìn thấy gương mặt, nhưng tiếng nghẹn ngào rất nhỏ đã bán đứng cô ta.

Hàn Chiến biết rằng cô ta đang khóc.

Hàn Chiến đặt một tay lên tấm kính thủy tinh, sau đó chạm vào cô †a qua lớp cửa kính dày đặc.

Rất muốn ôm cô ta một cái.

“Nhuyễn Nhuyễn, tôi thực sự không sao đâu, đừng khóc”

Nguyệt Như Ca hít một hơi thật sâu, vươn tay dùng sức để lau đi những giọt nước mắt, sau đó cô ta quay người lại nhìn Hàn Chiến đang trong phòng cách ly.