Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 914




Chương 914:

Sau đó anh ta mở bật lửa thiêu cháy xác chết của con dơi kia.

“Thủ lĩnh, cánh tay của anh bị thương rồi, phải mau chóng trở về trung tâm chữa bệnh để xử lý vết thương.

Hàn Chiến nhìn vết thương đang chảy máu trên tay mình, ánh mắt tối lại, khẽ cau mày.

Vừa mới trở về quân doanh, bọn họ đã gặp được Nguyệt Như Ca đang định đi tìm bọn họ ở ngoài cổng ra vào.

“Các anh không sao chứ, có bị dơi tấn công không?”

Tên lính phụ tá bên cạnh vừa khẩn trương vừa lo lắng nói với cô ta: “Cánh tay của thủ lĩnh bị con dơi quẹt phải, cần xử lý ngay lập tức!”

Hai mắt của Nguyệt Như Ca rưng rưng như sắp khóc: “Các người bảo vệ anh ấy thế nào vậy hả?”

Mặc dù biết rõ bây giờ không phải lúc để trách cứ. Chuyện đã xảy ra rồi, có truy cứu trách nhiệm của bọn họ cũng chẳng thay đổi được gì.

Thế nhưng Nguyệt Như Ca vẫn không kìm nén nổi.



Bản thân Hàn Chiến lại bình tĩnh vô cùng, còn nói: “Không liên quan đến bọn họ. Còn em nữa, sao vẫn chưa đi?”

Nguyệt Như Ca giơ tay ra kéo cánh tay của Hàn Chiến xem thử: “Lúc này đừng nói mấy lời vô dụng nữa, mau đi theo tôi xử lý vết thương!”

Hàn Chiến bị Nguyệt Như Ca kéo đi. Hai người nhanh chóng đi đến trung tâm chữa bệnh.


Khi Hàn Chiến bị cô ta nắm lấy tay, anh ta sững sờ một lúc rồi cúi đầu nhìn vào vị trí cô đang nắm chặt cánh tay mình.

Mãi lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Em không sợ sao?”

Đến trước cổng trung tâm chữa bệnh, Nguyệt Như Ca bỗng quay đầu lại. Cô ta ngẩng đầu chạm môi mình vào bờ môi mỏng của anh ta.

Đột nhiên hôn một cái.

Hàn Chiến còn chưa kịp phản ứng lại định đẩy cô ta ra.

“Anh cũng đâu phải quái vật, sao tôi phải sợ anh?”


Hàn Chiến nhăn mày lại: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết tôi đang nói tới cái gì mà”

Đôi mắt sáng của người phụ nữ chăm chú nhìn anh ta: “Bây giờ tôi đã chạm vào anh, còn hôn anh. Cho dù anh có bị cách ly tôi cũng sế đi cách ly với anh”

“Nhuyễn Nhuyễn, em điên rồi”

“Tôi không điên. Tôi chỉ muốn chứng minh cho anh thấy, anh đã hiểu lầm tôi”

Hàn Chiến bị câu nói này của cô ta làm cho ngây ngốc. Lúc này anh ta mới nhớ đến những lời nói tổn thương cô ta mà anh ta đã nói lúc sáng.

Trong lúc tức giận anh ta đã nói những gì?


Anh ta nói, cô ta vì Giang Thanh Việt không màng sống chết. Nhưng khi ở cùng anh ta, đến cả ngoan ngoan đợi ở vùng biên giới này cô ta cũng nhất quyết không chịu.

Vì cơn ghen tuông không cách nào khống chế, anh ta đã nói mà không suy nghĩ.

Hàn Chiến đi theo Như Ca bước vào khu cách ly.


Thần Cửu giúp Hàn Chiến xử lý vết thương. Xong xuôi, Hàn Chiến cho người kiểm tra sức khỏe của Nguyệt Như Ca. Sau khi xác định chắc chắn cô ta không bị nhiễm virus, Hàn Chiến lập tức đuổi Nguyệt Như Ca ra ngoài.

Nhưng Nguyệt Như Ca lại khăng khăng muốn ở lại khu cách ly.

Khi Nguyệt Như Ca rời đi, Hàn Chiến ở bên trong khu cách ly vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô ta không rời mắt.

Ánh mắt này phảng phất như muốn nhìn đến khi đất trời sụp đổ mới thôi.

Thần Cửu nhìn Hàn Chiến một cái, lại nhìn theo bóng dáng của Nguyệt Như Ca ở bên ngoài, không khỏi mở miệng trêu chọc: “Cô gái kia lớn gan thật đó. Anh đã bị dơi độc làm bị thương mà vẫn dám hôn anh”

Hàn Chiến nhếch môi cười, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng: “Anh nhìn thấy à?”

“Cô ấy hôn anh ngay trước cổng trung tâm chữa bệnh đó anh trai.