Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 895




Chương 895:

“Thế nên anh đừng yêu tôi, vì yêu tôi Ngài Hàn sẽ vất vả lắm. Còn tôi cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho cam.” Nguyệt Như Ca nói.

Để có được một người mà phải bỏ đi hết tất cả mọi thứ, cô ta chỉ thấy mỗi mình Giang Thanh Việt ngu ngốc làm mấy chuyện đó thôi, Bạch Lang đã “chết” vì Lục Hỉ Bảo.

€ô không phải là người đặt tình cảm lên đầu nên sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế.

Nếu người đó buông bỏ thứ quan trọng nhất của mình vì cô thì thứ tình cảm đó quá nặng nề và cô không thể chấp nhận nổi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Chiến lặng lẽ biến mất.

Biệt thự Ngự Lâm được để lại và Nguyệt Như Ca chẳng khác gì chủ Sở hữu.

Hàn Chiến vừa mới đi chưa được bao ngày thì Ám Ảnh đã tới biệt thự Ngự Lâm gây chuyện, thậm chí còn rút súng chĩa vào đầu Nguyệt Như Ca.

Lão K đã cản lại: “Ám ảnh, cậu điên rồi há Nếu Ngài Hàn biết cậu giết cô Như Ca thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”



Ám ảnh ghì chặt súng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả là do người phụ nữ này làm hại! Mười năm trước cô ta đã hại Ngài Hàn một lần! Hại Ngài Hàn suýt chết ở nước Z! Bây giờ người phụ nữ này lại khiến Ngài Hàn buộc lòng phải ra cái nơi khỉ ho cò gáy như biên giới phía tây!”

Nguyệt Như Ca tái mặt: “Ý anh là sao? Cái gì mà mười năm trước tôi đã hại Hàn Chiến một lần?”


Trong kí ức của cô, mười năm trước không hề có bóng dáng của Hàn Chiên thì làm sao Hàn Chiến bị thương vì cô được cơ chứ?

Ám ảnh hừ lạnh, nhìn Nguyệt Như Ca với sự mỉa mai: “Cô diễn đi, cô cứ thích diễn đi! Thật ra lần này cô theo Ngài Hàn đến thành phố này để hại chết anh ấy đúng không!”

Lão K tranh thủ kéo Ám Ảnh ra ngoài rồi cười làm lành với Nguyệt Như Ca: “Cô Như Ca đừng chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này với Ám Ảnh làm gì, hôm nay đầu óc cậu ta hơi bất thường, chắc mới bị lừa đá!”

Ám Ảnh nổi cáu: “Đừng kéo tối Lão K, anh buông tay ra”

Nguyệt Như Ca mím môi, lạnh lùng nói: “Lão K, buông anh ta ra để anh ta tiếp tục nói, tôi rất muốn nghe xem rốt cuộc mười năm trước tôi với Hàn Chiến đã có chuyện gì xảy ra”

Lão K che miệng Ám Ảnh lại: “Không có gì đâu mà!”


Ám Ảnh kéo tay Lão K ra: “Buông ngay! Cô ta muốn giả điên cơ mà?

Thế thì để tôi nói cho cô ta nghe! Mười năm trước cô là người tổ chức Minh cử tới để nằm vùng. Cô cố tình quyến rũ Ngài Hàn khiến anh ấy yêu cô, dù phút cuối biết cô là người tổ chức Minh nhưng vẫn lao đầu vào nhưng con thiêu thân yêu đống lửa rồi bị người của Châu Thắng đuổi giết ở nước Z, suýt tí nữa là mất mạng ở nơi đất khách quê người!

Cô thì sao, cô gài bẫy Ngài Hàn, lấy mạng anh ấy hết lần này đến lần khác nhưng Ngài Hàn lại yêu cô chết đi sống lại! Người phụ nữ này! Rốt cuộc cô có trái tim không?”

Nguyệt Như Ca không thể tiêu hóa được lượng thông tin khổng lồ ấy, còn một vấn đề quan trọng khác nữa là tại sao trong đầu cô lại không có đoạn kí ức đó?


“Sao? Bị tôi nói thẳng mặt nên không còn gì để bao biện nữa đúng không?”

“Tất cả những điều anh nói tôi đều không hề hay biết”

Trong phòng làm việc.

Lão K mở két bảo hiểm lấy chiếc hộp sắt được vẽ rất đẹp cho Nguyệt Như Ca.


“Cô Như Ca, trước khi ra biên giới phía tây Ngài Hàn đã đoán có lẽ cô sẽ biết chuyện của hai người vào mười năm trước khi anh ấy không có mặt ở đây. Cô là người trong cuộc, anh ấy bảo mình không có quyền được giấu diếm”

“Chiếc hộp này là thứ Ngài Hàn đưa cho tôi nhờ tôi chuyển nó lại cho cô, bên trong là mấy thứ của cô với Ngài Hàn vào mười năm trước.”

Nguyệt Như Ca nhận lấy chiếc hộp sắt nhỏ, ngẩn ngơ: “Thế… Tại sao tôi lại không nhớ tất cả những điều hai người đang nói?”

Lão K: “Ngài Hàn từng bảo tôi đi điều tra về việc mất trí nhớ của cô Như Ga, tôi tìm được thông tin nói rằng khi đó cô Như Ca cứu Ngài Hàn rồi rơi xuống biển thì được người của tổ chức Minh cứu về. Trong khi cô đang hôn mê thì bọn họ đã thôi miên lấy đi kí ức của cô về Ngài Hàn bỏ vào góc tối”

Nguyệt Như Ca nhíu mày: “Thôi miên cất kí ức vào góc tối hả?”

Tổ chức Minh có người làm được chuyện này, đó là ba người tính là Giang Thanh Việt, Thomson và cuối cùng là Tống Kiều.