Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 816




Chương 816:

Năm cô ta lên mười tuổi đã bị Chu Thắng đến viện mồ côi chọn đi.

Hai năm đầu tiên tháng ngày trôi qua cũng coi như tốt. Thế nhưng sau khi cô ta qua mười hai tuổi, bị Tổ chức Minh dùng phương thức huấn luyện không phân biệt nam nữ già trẻ để huấn luyện. Thế nên tuy mới mười tám tuổi, nhưng cô ta đã chịu không ít khổ sở, dày vò.

Thế nên, nếu nói cô ta ăn nhiều muối hơn so với cái cô công chúa hoàng gia Dung Hoa quen sống trong nhung lụa kia cũng không nói quá một chút nào.

Sáu năm qua, Giang Thanh Việt cũng từng cho cô ta những chiều chuộng yêu thương tựa anh trai. Thomson cho cô ta biết thế nào là tình thân, tình hữu nghị. Thế nhưng chưa có ai cho cô ta cảm nhận được con tim rung động trong chuyện tình cảm mập mờ của mối quan hệ nam nữ.

Giang Thanh Việt cứu cô ta, bảo vệ cô ta, như một người anh trai che chở cho chinh cô em gái ruột của mình vậy. Từ khi còn nhỏ cô đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ Giang Thanh Việt, nói đúng hơn là thích anh. Tất cả thành viên trong Tổ chức Minh đều biết chuyện cô thích Giang Thanh Việt. Có lẽ Giang Thanh Việt cũng biết nhưng anh chưa bao giờ đáp lại.

Giang Thanh Việt lớn hơn cô ta vài tuổi, anh rất hay vuốt tóc cô ta nói: Như Ca, em còn quá nhỏ, anh chỉ có thể xem em là em gái.

Có trời mới biết, sau đó Giang Thanh Việt cưới vợ. Vợ anh còn nhỏ tuổi hơn so với cô. Thế nên tuổi tác cũng chỉ là cái cớ thay cho lời không yêu thôi.



Sau khi ăn xong, Bóng Đen cũng đến biệt thự Ngự Lâm.

Trong phòng làm việc, Bóng Đen đang báo cáo: “Thủ lĩnh, tuy rằng chuyện tôi hoài nghi cô Như Ca là mạo phạm cô ấy. Nhưng những việc cô ấy làm rất khả nghị, tôi hi vọng thủ lĩnh có thể nâng cao cảnh giác.


Lỡ như cô ấy là người của Tổ chức Minh hoặc là là gián điệp do Tổ chức Minh phái tới. Khi ấy không thể nghi ngờ bên người thủ lĩnh đang đặt một quả bom hẹn giờ”

Nhưng nhìn cái dáng vẻ thờ ơ nói không động lòng này của thủ lĩnh, nào có giống dáng vẻ trong lòng biết rõ như anh ta nói chứ. Bóng Đen tự thấy xem ra thủ lĩnh của bọn họ đã bị mỹ nhân kế quyến rũ đến mờ mắt luôn rồi!

Trong lòng Bóng Đen thầm mắng vô số câu hôn quân. Hàn Chiến khế nâng mí mắt, nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Sao? Cậu tính đứng đây dạy dỗ tôi đấy à?”

“… Thuộc hạ không dám”

Anh ta nào dám thuyết giáo dạy bảo gì thủ lĩnh đại nhân cơ chứ, có cho anh ta mượn mười lá gan anh ta cũng không dám, được chưa!


Lúc Bóng Đen đi tới cửa phòng làm việc, chợt nhớ tới cái gì đó, lại xoay người quay lại nói: “Thủ lĩnh, coi như tôi chúc sớm vậy. Chúc anh sinh nhật ngày mai vui vẻ.

Sắc mặt Hàn Chiến, bỗng nhiên chìm xuống: “Tôi không mừng sinh nhật”

Bóng Đen muốn nói lại thôi, thân anh ta là thuộc hạ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, rời khỏi phòng làm việc.

Hàn Chiến nhìn về phía cuốn lịch đặt trên bàn làm việc, trên lịch có một vòng tròn được khoanh bằng bút màu đỏ, khoanh vào vị trí ngày mai, bên cạnh còn được ghi chú hai chữ: Sinh nhật.


Sáng sớm, khi Nguyệt Như Ca còn đang say giấc mộng, Hàn Chiến đã rời giường ra khỏi cửa.

Chờ đến khi Nguyệt Như Ca rời giường chuẩn bị đi ăn bữa sáng, lúc đi xuống lầu không thấy bóng dáng Hàn Chiến, liền thuận miệng hỏi dì Hà một câu: “Anh Chiến đi đâu rồi ạ? Mới sáng sớm đã không thấy bóng người.”

Dì Hà nói: “Sáng nay tôi thấy cậu Chiến nhận một cuộc điện thoại sau đó lập tức ra ngoài. Có lẽ là đi đến dinh thự của Tổng thống dự họp rồi”


Nguyệt Như Ca khẽ nhướng mày, Hàn Chiến đúng là một tên tham công tiếc việc trăm phần trăm không hơn không kém, cuối tuần rồi còn không chịu nghỉ ngơi.

Lúc Nguyệt Như Ca ngồi vào bàn ăn ăn sáng, dì Hà không nhịn được nói: “Cô Như Ca, thật ra… Hôm nay là sinh nhật của cậu Chiến”

Nguyệt Như Ca ngẩn ra: “Sinh nhật anh ta sao…”

Dì Hà thấy cô ta động lòng, vội vàng nói: “Cô Như Ca, thực ra cậu Chiến chưa mừng sinh nhật bao giờ. Ngay cả căn biệt thự này, trước khi cô Như Ga tới ở, cũng rất lạnh lẽo trống vắng. Đã lâu lắm rồi ở đây không tổ chức tiệc tùng gì cả. Nếu cô Như Ca đồng ý tự mình làm cho cậu Chiến một cái bánh sinh nhật chúc mừng cậu ấy qua tuổi mới. Chắc chắn trong lòng cậu Chiến sẽ cảm thấy rất vui”

“Nhưng bánh ga tô do tôi làm ra có thể ăn được sao?”

Chỉ sợ sẽ độc chết Hàn Chiến. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy ý tưởng này cũng không tồi. Nếu như bánh sinh nhật cô ta làm có thể độc chết Hàn Chiến, như vậy chẳng phải rất bớt việc hay sao? Không cần Tổ chức Minh phải ra tay.