Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 814




Chương 814:

Câu này ngoài việc biện hộ cho chuyện cô ta vào phòng không gõ cửa, còn mang một tầng ý nghĩa khác, đó là đang lên án chuyện Hàn Chiến nói mà không nghĩ.

Hàn Chiến mím đôi môi mỏng nhìn cô ta, tâm tình vốn tối tăm đã tiêu tan không ít. Anh ta có cảm giác mình cười không được, nghiêm mặt cũng không xong. Cô gái này nhanh mồm nhanh miệng, nếu mang đi tham gia giải thi đấu hùng biện chắc chắn có thể trở thành nhân vật đứng thứ nhất.

Thấy vẻ mặt Hàn Chiến đã buông lỏng, Nguyệt Như Ca lập tức ôm lấy hộp quà chạy tới, trên mặt treo theo nụ cười vừa ngọt ngào vừa trong sáng nói: “Anh Chiến ơi, buổi chiều đi mua sắm tôi không chỉ mua đồ cho bản thân mà còn mua quà cho anh đấy”

Hàn Chiến nhìn cô gái mang vẻ mặt lấy lòng đang ngồi xổm bên chân mình, có chút buồn cười nói: “Dùng tiền của tôi, mua quà cho tôi cơà?”

Nguyệt Như Ca bày ra dáng vẻ vô cùng chân thành nhìn Hàn Chiến “Ừ” một tiếng: “Tôi thì làm gì có tiền cơ chứ. Tôi là được anh Chiến đón về nuôi. Hơn nữa từ đó đến giờ anh Chiến còn hạn chế không cho tôi ra ngoài. Thế nên tôi cũng không thể đi ra ngoài làm công kiếm tiền được, anh nói xem có đúng không?”

Hàn Chiến: “..” Nói qua nói lại một hồi cuối cùng vấn đề lại rơi lên người anh.

Nguyệt Như Ca quyết không cho Hàn Chiến có cơ hội từ chối. Cô ta tự mình mở hộp quà ra cho anh ta nói: “Anh Chiến ơi, anh xem này. Tôi phải đắn đo mãi, cuối cùng cảm thấy cái này là hợp với anh nhất đấy!”



Một cô gái chuyên đi lọc lừa nào đó thản nhiên nói dối, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh. Rõ ràng là cái cà vạt lúc bước vào tiệm nhìn đại chọn bừa, trước sau không đến ba giây, lại có thể nói dối thành như thể được chọn lựa kỹ càng lắm vậy. Nếu như cái vị công chúa mắt cao hơn đầu kia không xuất hiện làm phiền vào đúng lúc ấy, cô ta hoàn toàn có thể làm được cái chuyện trong vòng mười giây chọn hàng, thanh toán tiền, sau đó mang theo chiến lợi phẩm trở về.

Cô ta trở về biệt thự chậm trễ, phần lớn nguyên nhân là do cái vụ vu vạ của cái vị công chúa không hiểu chuyện kia.


Hàn Chiến vươn tay kéo cô gái nhỏ đang nửa ngồi nửa quỳ bên chân lên, để cô ta ngồi trên đùi mình.

Nguyệt Như Ca cầm trong tay cái cà vạt mới mua kia hỏi: “Anh Chiến, anh thử xem như thế nào nhé?”

“Cô mua, cô đeo giúp tôi.”

Hàn Chiến đã cho bậc thang, đương nhiên Nguyệt Như Ca muốn nhanh chóng trèo xuống. Cô ta cầm cái cà vạt vòng qua cổ người đàn ông này.

Thế nhưng sau khi vòng cái cà vạt qua cổ người ta rồi cô ta lại không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Thắt qua thắt lại mãi, cũng không thất ra cái dáng vẻ mà một cái cà vạt nên có.


Chết thật, Tổ chức Minh chỉ dạy cho cô ta cách làm thế nào để bắn súng, làm thế nào để giết người, làm thế nào thay đạn, thậm chí còn dạy cả cách làm thế nào để quyến rũ đàn ông. Thế nhưng xưa nay tuyệt nhiên chưa bao giờ dạy cô ta cách làm thế nào để thắt cà vạt cho đàn ông cả.

Hàn Chiến cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình, nhìn cô ta thắt qua thắt lại cái cà vạt, rõ ràng đã thắt đến mức sắp mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Trên chóp mũi cũng đã thấm ra một chút mồ hôi lấm tấm. Từ ngày mang cô ta về biệt thự Ngự Lâm, bắt đầu từ ngày đó, đôi khi cô ta sẽ vụng về giả bộ đáng thương, nhưng phần lớn thời gian sẽ như một con cáo nhỏ gian manh, xảo quyệt biết lợi dụng cơ hội.

Cho dù đối phương có là công chúa Dung Hoa được kính trọng nhất của nước R, cô ta cũng bất chấp hết để có thể hoàn thành phần việc của mình. Việc nên làm sẽ quyết tâm làm cho bằng được, thậm chí còn dám làm cho cô công chúa kia mất mặt.

Lá gan của cô ta đúng là rất lớn, rất béo tốt. Béo tốt đến mức dám lấy lí do vì lòng hiếu kỳ xông vào phòng làm việc của anh ta, dù cho có bị vũ khí ẩn giấu trong tối làm cho bị thương cũng vẫn có gan biện hộ cho hành động của bản thân mình. Hàn Chiến cũng không hiểu tại sao anh ta vẫn chưa cho cô một súng đi gặp Diêm Vương vì mấy hành động đó.


Chắc có lẽ là do anh ta cảm thấy thú vị, bởi vì đã rất lâu rồi bên cạnh anh ta chưa từng xuất hiện một con mồi gan lớn thú vị như thế.

Rõ ràng là con thú nhỏ đứng dưới mái hiên với chủ nhân, thế nhưng tính tình, lá gan lại không nhỏ chút nào. Thậm chí có thể nói là so với người chủ nhân là anh ta đây còn lớn hơn nhiều. Anh ta tức giận, cô cũng tức giận, thậm chí còn dám giận dỗi ngược trở lại với anh ta. Trên đời này chưa từng có con mồi nhỏ nào dám ngỗ nghịch to gan lớn mật như thế.

Hàn Chiến không thích những đóa hoa mỏng manh yếu ớt, chỉ một đập một cái là nát, mà lại thích con cáo nhỏ tinh ranh can đảm, xứng đôi vừa lứa với mình.


Người phụ nữ như vậy, mới có tư cách đứng ở bên cạnh anh ta.

Lúc này, con cáo nhỏ gian manh kia đang ngồi trong lòng anh, ngốc ngốc giúp thắt cà vạt. Đúng là con cáo nhỏ này rất ngốc, bởi vì cáo nhỏ thắt mãi vẫn không xong.

Cuối cùng, Nguyệt Như Ca thở dài một tiếng. Có lẽ dây dưa ba phút đồng hồ với cái cà vạt đã thiêu đốt nốt chút kiên nhẫn cuối cùng của cô ta, rốt cục cũng chịu thua nói: “Anh Chiến à, tôi chưa thắt cà vạt này bao giờ, nên không biết thắt”

Thành thật đến mức làm người ta muốn vươn tay nhéo mặt cô ta một cái.

Hàn Chiến thấp giọng “Ừ” một tiếng. Bàn tay to lớn bỗng nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta. Hàng mi hơi rủ xuống che đi con ngươi sâu thẳm, anh ta mở miệng nhỏ giọng nói: “Tôi dạy cô.”