Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 805




Chương 805:

Tất nhiên anh ấy chẳng có hứng thú gì với người dưới lầu, nếu thật sự như vậy thì anh ấy cũng sẽ dìm chết ý tưởng này ngay lập tức.

Đó là lần đầu tiên mà cậu chủ của anh ấy chịu thừa nhận ai đó là người của mình.

Anh ấy đâu dám cướp nữ nhân của cậu chủ, không lẽ muốn chết sao?

“Anh nói cô ấy xinh đẹp à?”

Bóng Đen run rẩy, câu hỏi của cậu chủ ngày càng khủng khiếp hơn, thật sự muốn anh ấy chết mới vừa lòng mà.

Nếu Bóng Đen khen người kia xinh đẹp thì cậu chủ sẽ nghĩ rằng anh ấy đang mơ tưởng đến cô ta. Nếu bảo không đẹp… thì… làm sao người phụ nữ của cậu chủ lại không đẹp được?

Nói không xinh đẹp thì chẳng phải đang làm mất mặt cậu chủ của mình sao, không lẽ nghi ngờ ánh mắt của cậu chủ sao?

“Cậu chủ, vừa rồi tôi không để ý lắm. Cậu vốn biết tôi không phải là người cởi mở mà, cũng không chú ý nhiều đến phụ nữ. Lúc nãy tôi mới bước vào thì cảm thấy cô gái kia nhìn hơi quen thôi”



Ánh mắt Hàn Chiến tối sầm lại: “Anh đã nhìn thấy cô ấy ở đâu?”

Lúc này, Bóng Đen mới nghiêm túc nhớ lại: “Dù sao thì cũng nhìn rất quen, tôi cảm thấy mình từng đánh nhau với cô ấy rồi”


Vừa dứt lời thì sát khí trong mắt Hàn Chiến lập tức tuôn ra, Bóng Đen vội vàng nói: “Tuy nhiên, vì đó là bạn gái của cậu chủ nên tôi nghĩ chắc mình đã nhớ nhầm, tôi cũng không thật sự nhớ rõ người phụ nữ đã đánh nhau với mình trông như thế nào. Tôi chỉ biết là người kia rất xinh đẹp, nhưng mà cậu chủ, cậu cũng biết tôi không giỏi trong việc nhận diện phụ nữ. Tôi thấy những người xinh đẹp thì ai cũng giống nhau hết.”

Sau khi Bóng Đen rời khỏi phòng làm việc thì tình cờ gặp lại Nguyệt Như Ca.

Lẽ ra anh ấy không nên chào hỏi cô ta, nhưng chẳng hiểu sao anh ấy vẫn chú ý đến người này: “Cậu chủ nói cô là bạn gái của cậu ấy, có phải như vậy không?”

Nguyệt Như Ca cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô ta không ngờ Hàn Chiến lại hào phóng thừa nhận điều này với cấp dưới của mình.

Bóng Đen hỏi lại: “Tôi có thể xưng hô với cô như thế nào?”

“Tên tôi là Nhuyễn”“


“Ồ, cô Nhuyễn! Không biết tại sao mà tôi lại cảm thấy cô rất quen.

Cô Nhuyễn đã từng đến Đông Cực Nhạc chưa?”

Trái tim của Nguyệt Như Ca bỗng lỡ một nhịp, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng vào bóng đen rồi thản nhiên nói: “Anh muốn bắt chuyện với người phụ nữ của cậu chủ mình sao?”

Bóng Đen: “…


“Cô ta thật sự là một người phụ nữ khó tính! Không hổ danh là người phụ nữ mà cậu chủ thích, tính tình rất giống với cậu ấy, không dễ chọc chút nào Bóng Đen cười: “Cô Nhuyễn thật sự đã hiểu lầm, sao tôi dám chứ?

Tôi từng gặp một người phụ nữ ở Đông Cực Nhạc, hơn nữa, cô ấy trông hơi giống cô. Có lẽ là tôi đã nhớ nhầm rồi, chắc chắn cậu chủ sẽ không nhìn lầm người.”

Sau khi Bóng Đen rời đi, Hàn chiến dắt theo chú chó rời khỏi phòng làm việc để xuống cầu thang.

Hàn Chiến hỏi thăm: “Vừa rồi cấp dưới của tôi có nói với em cái gì hay không?”


Trong lòng của Nguyệt Như Ca nhớ kĩ Bóng Đen, “đừng bao giờ chọc phụ nữ và những kẻ có lòng dạ hẹp hòi”, câu này của người xưa thật sự không sai chút nào: “Cấp dưới của anh vừa rồi đến gần để khen tôi đẹp, rất giống với người phụ nữ mà anh ta yêu”

Hàn Chiến cũng chẳng ra vẻ ngạc nhiên, cô ta không biết là anh ta có tin hay không mà chỉ nghe anh ta nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, chú chó cũng đi theo sau anh ta.

Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên: ‘Lần sau gặp mặt, phạt anh ta ở lại sa mạc vài tháng”

“.” Cười trộm.

Thấy một con chó to như vậy cứ ngồi ở bên cạnh anh ta thì Nguyệt Như Ca không kìm nén được sự tò mò, cô ta lập tức hỏi: “Con chó này là quà mà cấp dưới của anh tặng cho anh đấy “Đây là chó tôi nuôi, trước đó vài ngày, tôi vừa mới mang một con mèo lang thang về nhà, bận chăm mèo quá nên quên không đón nó trở về.

Nguyệt Như Ca khẽ giật mình, đôi mắt cô ta nhanh chóng đảo qua đảo lại tìm kiếm xung quanh một “Mèo lang thang? Tôi ở chỗ này nhiều ngày như vậy cũng chưa phát hiện ra con mèo nào, mèo ở đâu?