Chương 715:
Phó Hàn Tranh khẽ hừ một đã gọi điện thoại nói cho anh biết: Mộ Vi Lan buồn cười nói: “Xem ra bác sĩ Giang rất vui mừng, đợi lát nữa em gọi điện thoại chúc mừng Lục Hỉ Bảo”
Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, anh hơi cúi người xuống, môi mỏng thủ thỉ ở bên tai cô: “Vợ à, chúng ta sinh thêm đứa thứ ba được không?”
Mộ Vi Lan: “….”
Ba đứa bé? Coi cô là heo nái sao! Lúc sinh Tiểu Diêm Đậu ở trên giường sinh, cô đã thề, đời này cô sẽ không bao giờ sinh con nữa!
Vì thế Mộ Vi Lan Thường xuyên thúc ép Phó Hàn Tranh sử dụng biện pháp an toàn. Nhưng người đàn ông này luôn không vừa ý khi phải đeo bao cao su. Vì vậy Mộ Vi Lan sẽ thỉnh thoảng dùng thuốc tránh thai có hiệu quả trong thời gian ngắn.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô một c; vậy?”
Mộ Vi Lan liếc anh một cái: “Muốn sinh thì tự anh đi mà sinh!”
ng: “Mới sáng sớm Giang Thanh Việt Sao nhìn mặt em miễn cưỡng “… Anh có thể sinh con sao?”
Tiểu Đường Đậu cầm bàn chải đánh răng, bọt màu trắng dính đầy trên cái miệng nhỏ nhắn, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đang yêu lên hỏi: “Bố, mẹ, hai người vẫn còn muốn sinh cho con một em trai và em gái sao?”
Mộ Vi Lan một mực phủ nhận: “Không sinh, mẹ có con và em trai con, hai đứa bé là được rồi”
Sau đó, cô nhìn về phía Phó Hàn Tranh: “Anh thật sự muốn có thêm một đứa con sao?”
“Anh chỉ nói đùa thôi, nếu em sinh thêm một đứa nhỏ thì anh lại phải chịu đựng hơn mười tháng, cộng thêm hai tháng ở cữ nữa. Vậy chẳng phải anh không được đụng vào em suốt một năm à, cái loại cuộc.
sống giống như sư thầy đó, anh cũng không muốn thử qua một lân nào nữa”
“… Phó Hàn Tranh anh có thể đứng đắn một chút hay không! Ở đây còn có đứa nhỏ đấy!”
Mộ Vi Lan đi lướt qua anh, bước ra khỏi phòng tắm, rồi ném cho anh một câu: “Anh nhớ rửa mặt cho Tiểu Đường Đậu”
Phó Hàn Tranh nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, môi mỏng câu lên.
Cho dù cô muốn sinh thêm một đứa thì anh cũng phải cân nhắc một chút. Sinh con là việc rất tổn hại đến cơ thể, vậy nên cô sinh cho anh hai đứa nhỏ anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Bên này, Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt ôm vào trong ngực uống cháo gà.
Cháo gà được hầm vô cùng ngon, sau khi uống được vài ngụm, cô ấy đã múc một thìa đưa tới bên miệng Giang Thanh Việt. Giang Thanh iệt rất tự nhiên cúi đầu uống hết thìa cháo cô ấ “Có phải anh nói cho mấy người bạn thân của anh biết chuyện em phải chịu đựng hơn mười tháng, cộng thêm hai tháng ở cữ nữa. Vậy chẳng phải anh không được đụng vào em suốt một năm à, cái loại cuộc.
sống giống như sư thầy đó, anh cũng không muốn thử qua một lân nào nữa”
“… Phó Hàn Tranh anh có thể đứng đắn một chút hay không! Ở đây còn có đứa nhỏ đấy!”
Mộ Vi Lan đi lướt qua anh, bước ra khỏi phòng tắm, rồi ném cho anh một câu: “Anh nhớ rửa mặt cho Tiểu Đường Đậu”
Phó Hàn Tranh nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, môi mỏng câu lên.
Cho dù cô muốn sinh thêm một đứa thì anh cũng phải cân nhắc một chút. Sinh con là việc rất tổn hại đến cơ thể, vậy nên cô sinh cho.
anh hai đứa nhỏ anh đã thỏa mãn lắm rồi.
Bên này, Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt ôm vào trong ngực uống cháo gà.
Cháo gà được hầm vô cùng ngon, sau khi uống được vài ngụm, cô ấy đã múc một thìa đưa tới bên miệng Giang Thanh Việt. Giang Thanh Việt rất tự nhiên cúi đầu uống hết thìa cháo cô ấy đưa tới.
“Có phải anh nói cho mấy người bạn thân của anh biết chuyện em mang thai hay không?”
Giang Thanh Việt nhướng mày, giơ tay lên sờ tóc cô ấy một cái: anh chỉ nói cho mấy người như vậy biết thôi”
“Nhưng mà bây giờ nói ra có phải quá sớm hay không, mẹ em nói, ba tháng đầu của thai kỳ nên giữ bí mật, điều này tương đối may mắn.
Tránh để mọi người biết, nếu không đứa bé sẽ không ổn định”
Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Thanh Việt nghe được những lời này, lập tức lấy điện thoại ra, lại bắt đầu gọi điện thoại.