Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 691




Chương 691:

Lục Hỉ Bảo không biết thế nào, liền liên kết sự khác thường của Nguyệt Như Ca và Giang Thanh Việt với nhau, vội vàng hỏi: “Có phải Giang Thanh Việt ở biên giới xảy ra chuyện gì hay không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Như Ca thoáng một tia hoảng hốt, nhưng sắc mặt lại tỏ ra điềm tĩnh vô cùng, cong đôi môi đỏ mọng mở miệng: “Không phải, đừng suy nghĩ bậy bạ”

Sau đó, Nguyệt Như Ca nâng cổ tay, liếc đồng hồ, nói: “Khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ trở về. Nếu như cô đói, có thể ăn cơm trưa trước đi, không cần chờ tôi.”

Lục Hỉ Bảo còn muốn hỏi thêm chuyện gì nữa, nhưng mà Nguyệt Như Ca đã bước nhanh ra khỏi biệt thự.

Lục Hỉ Bảo cảm thấy tim đập rất nhanh một cách khó hiểu, luôn cảm thấy Nguyệt Như Ca che giấu cô điều gì đó.

Lục Hỉ Bảo ngẩn người, lòng dạ không yên ngồi ăn ngũ cốc và sữa tươi, cũng không thấy ngon miệng gì, liền chạy vào phòng ngủ lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Giang Thanh Việt.

Cô biết cơ may trả lời của anh sẽ không cao cho lắm, không quá hy vọng.

Nghe nói, trên đảo ở biên giới, tín hiệu rất kém cỏi.



Nhưng buổi tối mấy ngày trước, lúc cô nhắn tin cho anh, Giang Thanh Việt có trả lời cô một câu, chẳng qua là trả lời rất chậm.

Cô muốn thử vận may một chút, không chừng Giang Thanh Việt bên kia bỗng nhiên có tín hiệu, sẽ nhìn thấy tin nhắn của cô.

“Giang Thanh Việt, em rất nhớ anh, em rất lo lắng cho anh, tối hôm qua em nằm mơ thấy anh bị thương, anh có bị thương không?”


Nhưng Lục Hỉ Bảo cảm thấy những lời này quá dài, có thể rất khó đến được đầy đủ, vì vậy Lục Hỉ Bảo lại sửa lại lần nữa, hỏi trực tiếp: “Giang Thanh Việt, anh có bị thương không!

Sau khi gửi đi, Lục Hỉ Bảo hết ngồi chờ, rồi lại nằm chờ, dựa vào đầu giường chờ, lắc lắc điện thoại, reload điện thoại, nhưng mà… Giang Thanh Việt cũng không hề trả lời cô.

Hai giờ sau, Nguyệt Như Ca từ bên ngoài xăm xăm trở về.

Lúc trở về biệt thự, Lục Hỉ Bảo phát hiện sắc mặt Nguyệt Như Ca rõ ràng không bình thường.

Buổi trưa Lục Hỉ Bảo rang cơm ăn, bèn hỏi: “Buổi trưa tôi rang cơm, cô có ăn không, tôi bới một chén cho cô nhé?”


Nguyệt Như Ca tay bấu vào lưng ghế, hơi dùng sức một chút, cô chậm rãi ngồi ở cạnh bàn ăn trên ghế, sắc mặt có vẻ không dễ coi cho lắm.

Lục Hỉ Bảo lo lắng hỏi: “Có phải cô đang khó chịu chỗ nào hay không?”

“Không có, mình ăn chung đi.”

Lục Hỉ Bảo gật đầu, ngồi xuống ăn cơm cùng cô.

Ăn được một nửa, Nguyệt Như Ca bỗng nhiên buông đũa xuống, nuốt nước miếng một cái, trầm giọng nói: “Lục Hỉ Bảo.”

“Sao vậy?”


“Có một chuyện, tôi nghĩ tôi phải nói với cô một tiếng”

Khóe mắt Lục Hỉ Bảo giật giật, tựa hồ dự cảm được cái gì đó không ổn, ” Ừ… Là Giang Thanh Việt xảy ra chuyện phải không?”


Nguyệt Như Ca mím mím đôi môi đỏ mọng, hai tay đan lại đặt trên bàn, hít sâu một hơi nói: “Anh ấy đụng độ với Châu Thắng ở đảo La Loan, nghe Thomson nói, Giang Thanh Việt và Châu Thắng có lẽ đều trúng đạn, hơn nữa không chỉ một viên, hai người đều rơi xuống biển rồi”

Lục Hỉ Bảo há hốc mồm, nhưng cứ thế rất lâu cũng không có âm thanh nào phát ra.

Thật lâu sau, giọng cô giống như cây đàn đã lâu không đánh, thanh âm trầm đục, mang theo nghẹn ngào, “Cho nên… Cho nên Giang Thanh Việt rơi xuống biển, nhưng bây giờ vẫn còn chưa tìm được người, có đúng hay không?”

“Ừ. Trước mắt vẫn chưa tìm thấy người.”

Nguyệt Như Ca không dám nói, có lẽ lúc tìm thấy người, thì chỉ còn là một thi thể từ đáy biển vớt lên.

Lục Hỉ Bảo không muốn thấy cảnh tượng đó, Nguyệt Như Ca cũng vậy, chỉ là dựa theo tình hình Thomson miêu tả lúc ấy, Giang Thanh Việt đã lâm vào thế thập tử nhất sinh, xác suất còn sống quả thật rất nhỏ.

Hai tròng mắt Lục Hỉ Bảo đã đong đầy lệ nóng, nhưng cô cố nín nhịn không khóc, ánh mắt mờ mịt, cả người cũng thất thần, thậm chí ngay cả bàn tay nhỏ bé cầm đũa cũng đang phát run lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Không tìm được người cũng là tin tốt, không tìm được người, thì có hy vọng còn sống, Giang Thanh Việt tài giỏi như vậy, nhất định anh ấy sẽ sống! Anh ấy đã hứa với tôi, sẽ sống trở về gặp tôi…

Anh ấy nhất định sẽ giữ lời”