Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 667




Chương 667:

Mộ Vi Lan đưa tay lôi tay của anh xuống: “Phó Hàn Tranh! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

Người đàn ông đột nhiên bước đến gần cô, đôi chân dài áp sát vào, Mộ Vi Lan đang đi đôi dép lê, nên chiều cao của cô chênh lệch khá nhiều so với anh, cô hơi ngửa đầu nhìn anh.

“Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông đưa tay ra, đột ngột nắm lấy eo cô, rồi ôm cô vào trong lòng ngực, cúi đầu xuống nhanh chóng chặn lại đôi môi đang muốn lải nhải của cô.

“Ưm..”

Cô còn chưa có đánh răng đâu. Nhưng nụ hôn này, lại rất là nóng bỏng, cũng vô cùng sâu sắc.

Nhưng mà tâm trạng của Mộ Vi Lan lúc này đang phức tạp, nhất thời không có phản ứng lại, không chuyên tâm vào trong nụ hôn này, tự nhiên cũng không chú ý đến rất nhiều cảm xúc của Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh hơi buông lỏng cô ra, con ngươi đen láy nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mộ Vi Lan, em nghe rõ nhé, anh không có nuôi phụ nữ ở bên ngoài, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có. Anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em, những lời nói này anh chỉ nói một lân này thôi, sau này anh cũng sẽ không giải thích, nói rõ lại nữa, nếu như em không tin tưởng anh, anh cũng không có cách nào khác cả”

Mộ Vi Lan hoàn hồn lại: “Nhưng mà anh còn chưa nói với em, giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại rốt cuộc là ai”



“Người phụ nữ đó không có quan trọng”

“Sao lại không quan trọng, anh chính là đang trốn tránh, anh chính là không chú ý đến trọng điểm”


Phó Hàn Tranh bị đánh bại, đành phải thành thật nói: “Anh với cô ta không phải là bạn bè gì cả, cô ta là bạn của Giang Thanh Việt”

“Vậy, sao bạn của Giang Thanh Việt lại ở cùng với anh? Hơn nữa, bọn anh còn ở trong cùng một phòng!”

Phó Hàn Tranh thản nhiên nói dối: “Lúc đó bọn anh đều đang ở trong nhà của Giang Thanh Việt”

Mộ Vi Lan nhìn anh: “Thật vậy sao?”

Phó Hàn Tranh gật gật đầu, cũng không keo kiệt, nói rõ luôn với cô: “Thật đấy”

Mộ Vi Lan lại trừng mắt nhìn anh: “Nếu chỉ là chuyện đơn giản như vậy thì tại sao anh lại không nói sớm từ trước?”

Lúc trước Phó Hàn Tranh thực sự là chưa nghĩ ra từ ngữ thích hợp, chẳng lẽ là nói với cô, sau lưng anh còn có một thân phận là sát thủ sao?


Như vậy thì quá máu tanh, quá bạo lực rồi, Phó Hàn Tranh dự định là cả đời cũng sẽ không nói cho cô biết.

Huống hồ bây giờ, anh đã sớm rút một chân ra khỏi cái vòng đó rồi, về sau cũng sẽ không làm chuyện quá nguy hiểm nữa, cho nên cũng không cần thiết phải nói cho cô biết làm cho cô suốt ngày phải lo lắng đề phòng.

Phó Hàn Tranh trực tiếp phân công công việc: “Em nhanh đi đánh răng đi, anh đi nấu bữa sáng”

Mộ Vi Lan gật đầu, khi cô đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, mới nhớ đến cô đã đi uống rượu với Ngôn Hoan ở quán bar vào lúc nửa đêm hôm qua, hơn nữa hình như sau cùng cô còn mang theo một anh trai nhỏ về nhà!


Anh trai nhỏ đó đâu? Đã bị Phó Hàn Tranh băm ra làm mồi cho cá rồi hay sao?

Mộ Vi Lan vội vàng đánh răng rửa mặt, xịt chút nước dưỡng ẩm lên mặt rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm.

Nhưng mà Mộ Vi Lan căn bản không dám nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua! Bây giờ nhìn dáng vẻ vui vẻ hòa nhã này của Phó Hàn Tranh, hẳn là đã không định tính toán với cô chuyện chuyện say xỉn đêm hôm qua!

Vậy thì cô vẫn là không nên đem họng súng quay về phía mình!

Ở trên bàn ăn, Mộ Vi Lan cố gắng nở nụ cười thật tươi với anh, ăn xong một miếng sandwich, thì bắt đầu cố hết sức nịnh nọt, lấy lòng.


“Cái bánh kẹp này thật là ngon, Hàn Tranh, anh thật là lợi hại, giỏi giang, thật sự vô cùng ngon.”

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh không nhanh không chậm đảo qua, nhìn mặt nhỏ của cô tràn đầy vẻ tâng bốc, lấy lòng, mới chậm rãi, lạnh nhạt mở miệng nói.

“Anh trai nhỏ mà em mang về tối hôm qua, dáng dấp rất được, mọi mặt đều rất tốt”

Mộ Vi Lan thấy hoảng sợ, cảm giác cách lò hoả thiêu không còn xa nữa rồi!

“Cái đó, Hàn Tranh, anh nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ đâu, em thật sự không có xảy ra chuyện gì với anh ta cả! Trời đất có thể làm chứng! Em không làm chuyện gì có lỗi với anh cả! Em thật sự không có…”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Phó Hàn Tranh, giọng nói của Mộ Vi Lan càng lúc càng yếu đi, ánh mắt của Phó Hàn Tranh càng lúc càng làm cho người ta khó có thể đoán, nhưng lại khiến cho cô sợ hãi, căng thẳng.