Chương 662:
“Hừ, cả con và Mộ Mộ đều nghe thấy rõ mồn một đó”
Phó Hàn Tranh lười giải thích mấy chuyện vớ vẩn này với con trẻ, bèn nói: “Phó Mặc Tranh, con nhớ kĩ này, bố sẽ không bao giờ nuôi dì xinh đẹp nào ở bên ngoài đâu, càng không bao giờ chán ghét cái nhà này”
“Bố, bố nói thật sao ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi. Bố hỏi con chuyện này nè, vì sao Mộ Mộ lại đưa con và em trai tới nhà ông vậy?”
Tiểu Đường Đậu nhướng mày, nói: “Chuyện này thực ra con cũng không biết ạ, Mộ Mộ chỉ nói để con và em trai ở nhà ông mấy hôm, rồi sẽ tới đón con và em trai.”
Cho nên, Mộ Vi Lan bây giờ đang ở đâu, có lẽ Tiểu Đường Đậu cũng không biết.
Được lắm, anh mới chỉ mấy ngày không ở nhà mà người phụ nữ này đã học được thói đi cả đêm không về rồi.
Bên trong quán bar Lan Sắt.
Mộ Vi Lan và Ngôn Hoan ở trong phòng bao hát hò uống rượu.
Từ lúc đầu, Mộ Vi Lan quen biết Ngôn Hoan hoàn toàn là do quan hệ với Phó Hàn Tranh, sau đó lại có hiểu biết thêm chút ít về Ngôn Hoan cũng là từ miệng Phó Hàn Tranh mà biết được, Ngôn Hoan là nữ thần quốc dân, là ngôi sao nổi tiếng, vốn hai người cũng không có chủ đề trò chuyện nào chung.
Nhưng vừa vặn đúng vào trong mấy ngày Phó Hàn Tranh đi công tác này, có một lần Mộ Vi Lan đưa Tiểu Đường Đậu đi mua sắm cùng, kết quả vô tình bắt gặp Ngôn Hoan đang bị một đám chó săn ảnh bao.
vây, vốn hai cô gái đã có quen biết rồi, lại thêm Phó Hàn Tranh và Kỷ Thâm Tước lại là bạn tốt, nên Mộ Vi Lan bèn ra tay giúp Ngôn Hoan, giả thành Ngôn Hoan dụ những tay săn ảnh kia đi.
Sau đó, hai cô gái này nước chảy thành sông, cứ thế thành bạn tốt.
Còn như tối nay vì sao hai người lại tới quán bar chơi, đương nhiên là bởi vì đàn ông.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Có phải đàn ông sau khi kết hôn được một thời gian sẽ mất đi hứng thú với vợ mà tìm phụ nữ bên ngoài không: Ngôn Hoan cầm trên tay một ly cocktail màu sắc sặc sỡ, chậm rãi nhấm nháp một ngụm, nhìn cô: “Phó Hàn Tranh ngoại tình rồi sao?”
Mộ Vi Lan run bắn cái, cắn môi nói: “Không chắc chắn, chỉ là chị đang nghi ngờ thôi, lần này anh ấy đi công tác mấy ngày rồi mà chưa từng chủ động gọi điện cho chị, trước đây anh ấy không như thế. Ngày trước mỗi lần anh ấy đi công tác ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho chị và Tiểu Đường Đậu, nhưng lần này quá khác thường, hơn nữa lúc chị gọi điện thoại tới, chị còn nghe thấy trong điện thoại có giọng phụ nữ.
Em nói xem anh ấy có phải mượn lí do đi công tác mà nuôi người tình ở bên ngoài không?”
“Có phải hiểu lâm không đó?”
“Chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chị hỏi anh ấy nhiều lần rằng anh ấy đi công tác ở đâu, anh ấy cũng không chịu nói cho chị biết, thế này quá kì quái.”
Ngôn Hoan cũng hiểu được sự kì lạ này, khế cau mày, nói: “Đúng thế, nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải che che đậy đậy như thế làm gì? Anh ấy về khi nào?”
Mộ Vi Lan hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Chị cũng không biết nữa, anh ấy không nói. Ngược lại chị sẽ kiên trì hơn, nhất quyết không hỏi, xem bao giờ anh ấy mới chịu thẳng thản với chị nữa”
Ngôn Hoan cười rộ lên: “Không phải vậy đâu, hoá ra vì lí do này mà chị đưa Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu tới nhà ông nội sao? Gần đây.
ngày nào chị cũng kéo em tới quán bar chơi tới tận hửng sáng mới về nhà, chỉ để xem xem tới bao giờ Phó Hàn Tranh mới chủ động đi tìm chị thôi sao?”
Mộ Vi Lan bị nói trúng tim đen, hàng mi hơi nhíu lại, gương mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ: “Cách làm của chị ngu ngốc lắm hay sao?”
“Ngu ngốc lắm, đương nhiên là ngu ngốc rồi. Trong quá trình chị khảo nghiệm trái tim anh ấy, chị sẽ phát hiện ra rằng, anh ấy căn bản không hề muốn tìm chị đâu”
Khoé miệng Mộ Vi Lan giật giật, nhỏ giọng thì thầm: “Không đến mức như vậy chứ…”
Như thế thì không có lương tâm quá rồi!
Ngôn Hoan nhìn cô, cười nói: “Chị chưa từng bị đàn ông làm tổn thương bao giờ sao? Đàn ông đều là lũ móng heo cả, tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể ngoại tình, có mới nới cũ đã thành bệnh chung của đàn ông rồi, bọn họ có niềm vui mới nhưng lại nhớ tới bộ quần áo cũ cũng rất ấm áp, rồi lại quay về tìm chị, chị cũng đâu có biết, tên Kỷ Thâm Tước này cũng bỉ ổi như thế nào. Vừa nói yêu em, không có em thì không thể sống được xong đã quay sang lên giường với người phụ nữ khác, nếu như giết người không phạm pháp thì em đã sớm đâm chết anh ta rồi: Nói tới phần sau, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Ngôn Hoan nổi lên một tầng sát ý.
Mộ Vi Lan nhìn gò má của cô ấy, lỗ chân lông sau người dựng đứng : “Tổng… tổng giám đốc Kỷ là người như vậy sao? Chị không nhìn Mộ Vi Lan và Kỷ Thâm Tước không tiếp xúc nhiều, lần trước bọn họ có chơi bài với nhau, Mộ Vi Lan nhìn thấy Kỷ Thâm Tước một lần, nhìn gương mặt của anh ấy, cô còn tưởng anh là kiểu người thủ thân như: ngọc cơ.
“Nếu sự khốn nạn của đàn ông mà dễ dàng để phụ nữ phát hiện ra thì còn gọi là đàn ông sao?”