Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 652




Chương 652:

Điều này khiến Giang Thanh Việt càng thêm khó chịu.

“Hỉ Bảo”

“Hả?”

Giang Thanh Việt nắm chặt cánh tay của cô ấy, nghiêm túc ôm cô ấy vào lòng một lần nữa giống như đang ôm một vật báu quý hiếm.

Giang Thanh Việt chôn đầu trong cổ ấm áp của cô gái rồi thấp giọng nói: “Chờ anh xử lý xong công việc trong tay thì anh sẽ đưa em về Bắc Thành, sau này anh cũng sẽ không rời khỏi em nữa, cũng sẽ không còn làm mấy chuyện nguy hiểm kia nữa. Nếu em thích trẻ con thì chúng ta sinh thật nhiều trẻ con, em muốn ăn canh chua cá vậy sau này anh đều sẽ làm canh chua cá cho em chịu không?”

Lục Hỉ Bảo hơi sửng sốt giống như không ngờ Giang Thanh Việt thật sự sẽ từ bỏ sự nghiệp vì Cô gái ngước gương mặt nhỏ lên nhìn anh ấy bằng ánh mắt chần chừ: “Nhưng anh từ bỏ sự nghiệp yêu quý của anh thì anh có buồn không? Em không muốn anh phải buồn vì em đâu”

Sự nghiệp chó má gì đó ai mà thích cái sự nghiệp liếm máu bằng miệng súng nguy hiểm này chứ? Lúc trước anh ấy không có quyền tự do nhưng bây giờ thế lực của Châu Thắng đã bị tan rã, bây giờ anh ấy chỉ tạm thời đại diện cho chức vị thủ lĩnh ngoài sáng của tổ chức mà thôi.

Vị trí thủ lĩnh cao quý này ai thích thì ngồi, anh ấy chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn như người bình thường cùng với cô gái mình yêu mà thôi.



Giang Thanh Việt nhìn cô ấy bằng ánh mắt sủng nịch, tay anh ấy khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ của cô ấy rồi nói: “Không làm việc này thì anh vẫn có thể tiếp tục làm bác sĩ. Nếu như anh để em phải luôn chờ đợi, luôn hoảng hốt lo sợ cho anh thì anh mới là tên khốn nạn. Nghề nghiệp yêu quý nhất trong đời anh chính là phụ trách làm em hạnh phúc”

Lục Hỉ Bảo ủ rũ, nước mắt cũng dần xuất hiện.

“Giang Thanh Việt, sao anh lại tốt với em như thế chứ? Làm thế là anh sẽ làm hư em đấy”


Lục Hỉ Bảo nắm tay nhỏ lau nước mắt.

Giang Thanh Việt cúi đầu hôn cô ấy: “Làm hư em chính là chuyện quan trọng nhất đời anh”

Lục Hỉ Bảo vừa định nói thêm chút lời tình cảm để đáp lại anh ấy nhưng bụng cô ấy lại không nghe lời mà kêu ọt ọt.

Cô gái lúng túng đỏ mặt: “Lâu rồi em chưa ăn cơm nên bây giờ em đói đến mức có thể ăn hết cả một con trâu”

Giang Thanh Việt cử người đưa rất nhiều đồ ăn tới, tất cả đều là những món mà Lục Hi Bảo thích ăn nhưng đã nhiều ngày rồi Lục Hỉ Bảo chưa ăn gì, cho dù khẩu vị của cô ấy có tốt thì Giang Thanh Việt cũng không cho phép cô ấy ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ.


Chủ yếu vẫn là uống nhiều cháo thịt nạc rau xanh thôi.

Sau khi Lục Hỉ Bảo ăn uống no nê xong, cô ấy năm trên giường bệnh đảo đôi mắt ngập nước nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, không nhịn được tò mò hỏi: “Giang Thanh Việt, chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Nước Z* Hai mắt Lục Hỉ Bảo hơi mở to lên: “Nước Z? Sao chúng ta lại ở nước Z? Nước Z là quê hương của anh hả?”

“Lúc trước là thế nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi. Sau này em ở đâu thì đó chính là quê hương của anh”

Lục Hỉ Bảo mừng thầm, gương mặt nhỏ hơi ửng hồng: “Sao em cảm thấy sau đợt hôn mê này anh lại biết nói ra mấy lời âu yếm ấy nhỉ? Xem ra không hề uổng công mấy ngày nay em hôn mê chút nào.”

Giang Thanh Việt giơ tay búng lên trán cô ấy.


“Anh đánh em làm gì?”

“Em có biết mấy ngày nay anh lo lắng cho em thế nào không? Nếu em còn hôn mê như thế thêm một lần nữa, anh sẽ dứt khoát không thèm nóng nảy mà ôm em cùng tự tử.”


Lục Hỉ Bảo nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh, đôi mắt cong lại như trăng non trông như có ngôi sao đang lóe sáng nhưng ngoài miệng lại cố tình bắt bẻ: “Đã là thời đại gì rồi mà còn tự tử vì tình? Nói không.

chừng em vốn đang có thể cứu lại được một chút, kết quả là anh ôm em tự tử vì tình xong em treo luôn, đúng là không làm được tích sự gì cả”

Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm vào cô ấy thật lâu, cuối cùng bị cô ấy chọc cười: “Được được, anh cũng không nỡ để em treo như thế”

Anh ấy cầm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của cô ấy đặt vào trong chăn: “Em vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn cần một khoảng thời gian rất dài để phục hồi lại như cũ, em đừng nói chuyện nữa, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi”

Sau khi Giang Thanh Việt chỉnh chăn gối giúp cô xong, anh ấy đang tính quay người đi rót cho cô ấy một ly nước nóng thì bị bàn tay nhỏ trong chăn nhô ra nắm lấy ngón tay anh ấy.

Giang Thanh Việt quay đầu nhìn lại, anh ấy nhìn thấy cô gái đang nhìn chăm chằm vào mình bằng ánh mắt ấm ức.

“Sao vậy?”

iang Thanh Việt, em hôn mê nhiều ngày như thế, hầu như ngày nào cũng đều nằm mơ, em mơ thấy rất nhiều giấc mơ xấu”