Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 632




Chương 632:

Nguyệt Như Ca cau mày với người đàn ông đột ngột đến gần kia, cảm thấy có chút không thoải mái, Nguyệt Như Ca lùi lại một chút theo tiềm thức, sau đó mới nuốt nước nói: “Tôi chắc chắn.”

“Tôi muốn cô…

Tôi muốn cô…

Ba từ này dường như đang rung lên bên tai của Nguyệt Như Ca.

Đôi hàng mi dày và cong của người phụ nữ run rẩy dữ dội như con bướm đang không ngừng vỗ cánh bay vậy.

Không chỉ Nguyệt Như Ca ngẩn người ra mà ngay cả Thomson ở bên cạnh cô ta cũng bị sốc.

Băng Nhẫn vừa mới nói cái gì? Nói muốn Nguyệt Như Ca cái người phụ nữ này sao?

Phóng tầm mắt nhìn khắp thế giới, có lẽ cũng chỉ có người đàn ông tên Băng Nhẫn này mới dám nói ra câu đó thôi!



Thomson âm thầm giơ ngón tay cái lên trong trái tim mình! Băng Nhẫn khá lắm!

Tròng mắt đen như chim ưng của Băng Nhãn nhìn chăm chằm vào.

khuôn mặt trắng nõn và xinh đẹp của người phụ nữ: “Thế nào, không bằng lòng?”


Nguyệt Như Ca hít sâu một hơi, hai con ngươi long lanh chậm rãi nâng lên, nhìn thẳng vào anh ta: “Các chủ Băng Nhẫn đang nói nghiêm túc sao? Nhưng mà tôi không có tài nguyên gì đáng tiền hết.”

Người đàn ông vững vàng nhìn chằm chằm vào hai con ngươi của Nguyệt Như Ca, hơi trầm ngâm một chút: “Đương nhiên… là nói đùa rồi”

Đáy lòng của Nguyệt Như Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khóe miệng của Thomson thì lại giật giật một cái: “..”

Nhìn thấy tình cảnh lâm vào trạng thái hết sức lúng túng, Thomson lập tức xoa dịu bầu không khí, nói: “Không ngờ tới Các chủ Băng Nhẫn lại biết đùa đến như vậy ha ha ha”


Sau đó, Thomson choàng tay qua ôm lấy bả vai của Nguyệt Như Ca, cười ha hả nói: “Tôi nói mà, Các chủ Băng Nhẫn làm sao có thể bỏ qua một điều kiện có lời như thế kia không bàn mà lại đi muốn cái đóa hoa hồng đen có độc này được chứ. Các chủ Băng Nhẫn, có điều này chắc có lẽ anh không biết, cái đố hoa hồng đen này ấy mà, tôi đoán chắc cả thế giới này cũng không có người đàn ông nào dám muốn, nếu như anh thật sự muốn cô ấy, không chừng sẽ bị gai đâm cho chảy máu đầy mình đấy”

ròng mắt đen lạnh lùng của Băng Nhẫn bản về phía bàn tay đang ôm trên bả vai của người phụ nữ.

Chỉ số EQ của Thomson không tính là quá thấp, anh ấy dường như đã nhận ra được điều gì đó, ngay lập tức giống như bị phỏng mà nhấc bàn tay đang ôm trên bả vai của Nguyệt Như Ca ra.

Lúc này Băng Nhẫn mới thu hồi lại tầm mắt, tròng mắt đen hơi hơi híp lại: “Bảng giá của các người không đủ lớn, thành ý cũng không đủ, muốn hợp tác với Tổ chức Ám, các người vẫn còn chưa đủ tư cách”

Lời nói vừa dứt, Băng Nhãn lập tức đứng dậy và sải bước ra khỏi phòng đàm phán.

Nguyệt Như Ca hít một hơi thật sâu, nhấn lên vai Thomson: “Chờ ở đây một lát, đừng có đi ra ngoài phá hỏng chuyện của tôi!”


Thomson: Anh ấy trở thành kẻ phá hỏng chuyện tốt của người khác từ khi nào vậy?

Phá hỏng chuyện? Phá hỏng chuyện của ai? Phá hỏng chuyện của Nguyệt Như Ca và tên Diêm vương mặt lạnh kia sao?


Chuyện giữa hai người bọn họ… giữa đàn ông và phụ nữ, ngoại trừ cái chuyện kia ra, còn có thể có chuyện gì được?

Trên khuôn mặt của Thomson tràn đầy vẻ hóng chuyện.

Nguyệt Như Ca đuổi theo ra từ Đông Limbourg.

“Băng Nhãn! Chờ một chút!”

Băng Nhẫn dừng bước chân lại, Nguyệt Như Ca sải bước đuổi kịp sau đó đứng chắn trước mặt anh ta: “Anh phải hợp tác với chúng tôi: Băng Nhẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cong môi cười lạnh nói: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những lời như thế này”

“Hợp tác với chúng tôi đối với anh mà nói là lợi nhiều hơn hại. Trừ khi anh cho rằng thực lực của Tổ chức Ám không thể nào có thể so sánh được với Tổ chức Minh, cho nên trong lòng Các chủ Băng Nhẫn anh mới sinh ra sợ hãi và khủng hoảng.”

“Cô gái, dùng chiêu khích tướng đối với tôi cũng vô dụng thôi”

Dáng người Nguyệt Như Ca vừa cao vừa thanh mảnh, chiều cao một mét bảy mươi của cô ta cộng thêm đôi giày cao gót năm phân ở dưới chân khiến cho cô ta càng thêm cao gầy. Nếu như một người đàn ông cao một mét tám mươi mà đứng cùng với Nguyệt Như Ca thì cũng khó để mà nhận ra sự chênh lệch rõ rệt.