Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 627




Chương 627:

Bàn tay cầm súng của anh như muốn bóp nát nó đi,khi anh nhìn thấy người kia đang muốn tiêm thuốc vào trong ót của HỈ Bảo thì anh lập tức bắn một phát súng!

Tiếng súng vang lên, lập tức khiến cho toàn bộ hệ thống cảnh báo của tổ chức Ám kêu inh ỏi.

Mà người của tổ chức Ám trong phòng cũng lập tức giơ súng lên ngắm ra cửa.

Khuôn mặt của Giang Thanh đầy tức giận và hận thù, anh cầm súng bắn chết vài người của tổ chức Ám.

Anh chạy vào trong căn phòng, bỏ hết tất cả dụng cụ trên người Lục Hỉ Bảo xuống, sau đó cõng cô gái đang hôn mê lên trên lưng.

Người của tổ chức Ám nhanh chóng bao vây Giang thanh Việt và Lục Hỉ Bảo.

Châu Thắng đi từ trong đám người ra, ông ta làm ra vẻ thất vọng nói: “Việt à, Cậu thật sự làm tôi thất vọng đấy, cậu không thèm lên kế hoạch mà tới đây để khiêu chiến tôi, cậu vân còn là Sói Trắng quyết đoán sát phạt đó ư, nhưng mà cậu lại hành động vừa lỗ mãng vừa xúc động như vậy? cậu làm tôi vô cùng thất vọng.”

Giang Thanh Việt tháo mặt nạ trên mặt xuống: “Ngày hôm nay, tất cả những gì ông làm trên người Hỉ Bảo, thì sau này tôi sẽ trả lại cho ông gấp trăm lần!”

“Cô ta đã trở thành một con rối, cho dù cậu có cứu cô ta ra thì cô ta vẫn chỉ là con rối mà thôi”

“Châu Thắng, ông nuôi tôi khôn lớn, là vì muốn tận mắt nhìn thấy tôi đối đầu với ông à? Vì sao ông phải làm như vậy?



Động cơ ông làm như vậy là vì cái gì!”

Người của tổ chức Ám cầm súng, bao vây Giang Thanh việt và Lục Hỉ Bảo, cho dù có lắp thêm cánh cũng khó mà thoát ra được.

Châu Thắng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ngay từ lúc tôi bối dưỡng cậu là để cậu trở thành một đối thủ có thể đối địch với tôi, nhưng mà tôi dần phát hiện cậu càng lớn thì khuôn mặt và tính cách lại càng giống bố của cậu”


“Bố của tôi?”

Lúc Giang Thanh Việt năm tuổi đã mất bố, thật ra anh vẫn không biết bố của mình làm cái gì, vì sao sau khi bố chết thì mẹ của anh cũng bị bắn chết.

Vào năm anh năm tuổi ấy, anh đươc Châu Thắng đưa đến bên cạnh nuôi nấng.

Giang Thanh Việt vô cùng cảm kích người cha nuôi này, vì nếu như năm đó không có Châu Thắng thì anh cũng bị bắn chết trông mưa đạn đó rồi.

“Bố tôi là người của tổ chức Minh?”

Châu Thắng nhớ lại năm đó, buồn bã nói: “Bố cậu là thủ lĩnh ám vệ, những thuộc hạ của bố cậu đều trung thành với ông ấy, bố cậu rất có tài lãnh đạo cũng rất có khí độ của một người đứng đầu. Địa vị của thủ lĩnh ám vệ năm đó còn cao hơn thủ lĩnh ám vệ bây giờ rất nhiều, chức vụ đó tương đương với phó các chủ. Giang Hàn – bố của cậu năm đó là bạn của tôi.

Đôi mắt Giang Thanh Việt tối sầm lại, những chuyện đó anh đã từng nghe nói đến, nhưng mà anh chưa bao giờ biết hóa ra Phó Các chủ năm đó lại là bố của anh…


“Là ông, phái người giết bố ta?”

“Không sai, cậu ta mang theo 50 tử sĩ trung thành đến phản bội tôi, phản bội tổ chức, bố của cậu đáng chết!”

Giang Thanh Việt tức giận đến mức hai mắt cũng đỏ hồng, anh dùng hết sức lực gào lên chất vấn: “Cuối cùng thì bố tôi đã làm sai điều gì mà ông nỡ đối xử với ông ấy như vậy! Thậm chí còn không chịu bỏ qua cho mẹ tôi! Nếu ông đã muốn diệt khẩu thì tại sao ông không giết tôi luôn để nhổ cỏ tận gốc hả?”

Châu Thắng nhìn anh cười nhạt nói: “Con của Giang Hàn, con của Giang Hàn chỉ cần kế thừa một nửa huyết thống của cậu ta thì vẫn còn dùng được, nếu có thể để tôi sử dụng lại có thể bồi dưỡng thành đối thủ xứng tầm thì một chút mạo hiểm đã là cái gì. Hơn nữa tôi không hề nhìn nhầm nha, mấy năm nay cậu thật sự trở thành cánh tay đắc lực của tôi, còn giúp tôi dọn dẹp rất nhiều vật cản đường nữa” Giang Thanh Việt nắm chặt tay lại, giống như một giây sau sẽ đánh ra một quyền mạnh mẽ.

Anh vừa phẫn nộ vừa thống hận nhìn chằm chằm Châu Thắng, hỏi: “Ông không sợ khi tôi biết chân tướng thì sẽ tìm ông báo thù à?”

“Việt à, cậu nhìn đi, bây giờ cậu biết tôi là kẻ thù giết bố thì sao chứ, cậu có thể làm gì được tôi, bây giờ cậu giống như cá nằm trên thớt, mặc tôi làm gì thì làm”


“Châu Thắng, hôm nay chúng ta tìm một kết cục đi” Ám vệ vây quanh Giang Thanh việt lập tức chờ xuất động, những người đó giơ súng lên chuẩn bị bản phá.

Bỗng trên không trung truyền đến một tiếng gầm rú rất lớn, sau đó máy bay chiến đấu thả thang dây xuống.

Nguyệt Như Ca nằm trên máy bay chiến đấu, cô bắn xuống những con mồi phía dưới bỏ lại một lớp sương mù.

“Giang Thanh Việt, mau lên đây!”


Giang Thanh Việt dùng dây thừng buộc chặt lưng Lục Hỉ Bảo, nhanh nhẹn trèo lên thang dây.

Đạn mù nhanh chóng tản ra, ám vệ bên dưới thi nhau bắn vào máy bay chiến đấu, nhưng máy bay chiến đấu nhanh chóng biến mất trong tầng mây.

Châu Thắng nhìn máy bay chiến đấu biến mất trong không trung, đôi môi khẽ cong lên.

“Các chủ, bây giờ chúng ta đi chuẩn bị máy bay chiến đấu để đuổi giết kẻ phản bội đúng không ạ?”

Châu Thắng nâng tay lên, ý bảo: “Không cần, bây giờ có đuổi theo thì cũng không đuổi theo được bọn họ, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là tốt rồi” Chắc chắn Giang Thanh Việt sẽ đến tìm ông ta báo thù.

Trên máy bay chiến đấu, Nguyệt Như Ca mảng: “Giang Thanh Việt, có phải đầu anh bị nước vào rồi không hả? Anh có biết với tình hình như vậy nếu chúng tôi không đến kịp thì anh sẽ chết hay không?” Giang, lo lắng đến cực điểm: “Nhưng mà tôi không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, chỉ mới mấy ngày mà Châu Thắng đã hành hạ Hỉ Bảo thành như vậy, đợi thêm vài ngày nữa thì Hỉ Bảo có khả năng sẽ chết mất: Thomson vừa lái máy bay chiến đấu, vừa nói: “Như Ca, cô chưa từng trong hoàn cảnh đó thì cô không có quyền nói chuyện. Nói thật tôi có thể lý giải được việc Việt xúc động đi cứu người ngày hôm nay. Là một người đàn ông, nếu người phụ nữ của tôi bị ông già chết tiệt kia coi là chuột bạch thí nghiệm thì tôi cũng không do dự mà đi cứu người.”

Nguyệt Như Ca buông tay: “Được, các anh là nam tử hán, tôi là cái đồ nhát chết”

Giang Thanh Việt đặt tay lên cổ tay Lục Hỉ Bảo, xem mạch đập của cô ra sao, ấn đường nhíu lại thật sâu: “Bây giờ mạch của Hỉ Bảo rất yếu, còn bao lâu nữa thì đến nơi?”

“Rất nhanh thôi.”