Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 583




Chương 583:

“Nếu bố không thích con thì phải làm sao đây? Anh ấy có bảo mẹ đi bỏ con không?”

Nghĩ đến đây, Lục Hỉ Bảo bỗng run lên.

Giang Thanh Việt là người quyết đoán, nhỡ anh ấy không thích trẻ con, cô lại không chịu đi tới bệnh viện bỏ con đi, có khi nào Giang Thanh Việt sẽ chĩa súng vào bụng cô không nhỉ?

Nghĩ đến hình ảnh đó, Lục Hỉ Bảo lại đổ mồ hôi lạnh.

Lục Hỉ Bảo buồn bực không thôi, cô cầm điện thoại di động, Giang Thanh Việt gọi cho cô một cuộc, cũng nhắn thêm một tin. Lục Hỉ Bảo hít sâu một hơi rồi gọi lại.

Sau khi điện thoại kết “Tối qua em không ăn gì, sáng nay cũng không ăn bao nhiêu, anh có để không ít kẹo và chocolate trong túi của em ấy, nhớ ăn nhé, đừng để hạ đường huyết”

Nghe thấy lời nhắc nhở dịu dàng của anh bên đầu dây, vành mắt của Lục Hỉ Bảo ửng đỏ, cô hơi sợ, nhưng lại không có dũng khí để nói ra.

Cô lén lau nước mắt: “Ừm, em biết rồi, lát nữa em sẽ ăn”

Giang Thanh Việt trầm mặc vài giây, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng giận dỗi với anh, tối tan làm anh sang đón em nhé.”

“Giang Thanh Việt, giờ… có phải anh không muốn có con không?”



“Anh có một đứa bé là em cũng đủ rồi. Còn thêm một đứa nữa thì nhịp điệu cuộc sống bây giờ của chúng ta sẽ bị đảo lộn đó”

Lục Hỉ Bảo cắn môi, nghĩa là thực sự không muốn à?

Lục Hỉ Bảo lặng lẽ xoa bụng, trong lòng thầm nói: Bé cưng ơi, hình như bố không thích con rồi.

Cả ngày Lục Hỉ Bảo đều miên man suy nghĩ.


Các nữ bác sĩ trong phòng làm việc đang nói chuyện phiếm.

“À mấy cô có biết không, hôm nay bên khoa phụ sản có một bệnh nhân nữ nhập viện, bị đánh nên phải chuyển sang khoa chúng ta cùng làm phẫu thuật, may mà giải phẫu thành công, cứu được người nọ và đứa bé.”

“Hả? Cái quỷ quái gì vậy, đánh cả phụ nữ có thai sao?”

“Con không phải là bị lưu manh đầu đường xó chợ gì mà bị chính chồng mình đánh đó. Các cô có biết tại sao không? Cô ấy có bầu trước khi cưới, chồng cô ấy… à không phải, là bạn trai cô ấy chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, chứ không hề muốn kết hôn với cô ấy, người kia còn có khuynh hướng bạo lực nữa, lúc mấy nhân viên y tế định nói chuyện với anh ta thì chưa được mấy câu đã muốn ra tay đánh người rồi, cuối cùng phải gọi cảnh sát tới đưa đi”

Lục Hỉ Bảo đứng bên cạnh nghe vậy thì ngẩn ra, trong lòng càng nóng ruột.

Cô nghe họ nói: “Sao lại có người tệ bạc thế chứ, bạn gái mang thai mà còn như vậy? Đàn ông lại đánh đập phụ nữ và phụ nữ có thai thì đúng là vô tích sự”


“Không phải đâu, bệnh nhân đó không muốn phá thai, sau khi anh ta say rượu về nhà thì ra tay đánh cô ấy, hơn nữa cú đấm nào cũng đánh lên bụng cả, đúng là cặn bã”

“Vậy mà cô ta còn không muốn chia tay à?”

“Không chừng là một người mắc hội chứng Stockholm đó.”

“Bị cuồng tra tấn hả, mặc dù tôi thấy đồng cảm với nữ bệnh nhân đó nhưng mà không thể không nói là, hậu quả thế này cũng do chính bản thân cô ấy gây nên mà thôi”

Lục Hỉ Bảo nghe họ tám chuyện thì chống cằm ngẩn ngơ.

Giang Thanh Việt cũng nói là không muốn có con, nhưng giờ cô đã mang thai rồi, có khi nào Giang Thanh Việt cũng nổi điên như vậy không…

Nếu Giang Thanh Việt mà nổi máu lên, có khi còn kinh khủng hơn người đàn ông mà mấy cô ấy vừa bàn tán.

Sắp tới giờ tan tầm, Giang Thanh Việt gửi tin nhắn tới.


“Anh chờ em dưới lầu bệnh viện”

Lục Hỉ Bảo không trả lời lại anh giống mọi khi, cô ném điện thoại qua một bên, hôm nay cô thấy hơi rối rắm, cũng không muốn về nhà sớm như vậy, cô còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Giang Thanh Việt như thế nào, nên nói chuyện mang thai với anh ra sao nữa.


Đến giờ tan làm, mấy bác sĩ đêm nay không phải trực lục tục ra về.

“Hỉ Bảo, không phải tối nay cô không có ca trực sao? Sao vân chưa về? Muốn ở lại tăng ca hả?”

Lục Hỉ Bảo cong môi cười: “Tôi thu dọn đồ thôi”

Cô hơi chần chừ, còn chưa muốn về nhà, nhìn tờ giấy xét nghiệm khám thai, cuối cùng cô lại đặt nó vào trong ngăn kéo.

bàn làm Dưới lầu bệnh viện, Giang Thanh Việt chờ đợi rất lâu mà không thấy cô ra, xem đồng hồ cũng đã đến giờ tan sở rồi, Giang Thanh Việt không yên tâm lắm, anh bèn xuống xe, trực tiếp đi vào bệnh viện tìm.

Lúc đi đến phòng làm việc của Lục Hỉ Bảo, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô, cô gái nhỏ nằm sấp ở trên bàn làm việc, hình như là đã ngủ say rồi.

Giang Thanh Việt nhẹ nhàng bước tới.

Lục Hỉ Bảo ngủ không sâu, lúc anh đến gần, cô đã tỉnh dậy rồi.

“Giang Thanh Việt, sao anh lại đến đây?”

Cô dụi mắt, mơ màng hỏi.