Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 566




Chương 566:

Lục Hỉ Bảo ôm anh một lúc rồi hơi buông tay ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, cô khịt mũi nói: “Còn nữa, anh nhớ ăn đúng giờ, nếu không sẽ ảnh hưởng tới dạ dày đấy.”

“Được.”

“Vậy em đi đây.”

“Đi đi”

Lục Hỉ Bảo cắn môi: “Em đi thật đây…”

Giang Thanh Việt bật cười, đẩy đôi tay nhỏ đang quàng qua cổ anh ra, nói: “Lên máy bay đi, họ đợi rất lâu rồi”

Những người trong máy bay đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai lên, họ bèn đi xuống hỏi: “Anh Giang, khi nào thì chúng ta xuất phát?”

Lục Hỉ Bảo chu miệng lầm bầm: “Giục cái gì mà giục, lên giờ đây.”

“Lên nhanh đi”

“Vậy em đi thật đây”

‘”Ừm’“



Lục Hỉ Bảo không nhịn được nũng nịu: “Ôm thêm chút nữa được không?”

Giang Thanh Việt dang tay, ôm cô vào lòng rồi võ võ nhẹ lên lưng cô.

Lục Hỉ Bảo ôm anh rồi nói: “Nếu anh dám lừa em, dám không quay lại Bắc Thành, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa”


Nhưng… dường như điều này không uy hiếp được anh.

Còn với cô, cô chỉ có duy nhất điều này để đe dọa anh thôi.

“Trong lòng em anh không đáng tin đến vậy sao? Từ nay về sau, những gì anh đã hứa với em, anh nói được làm được”

Lục Hỉ Bảo nghe câu khẳng định chắc nịch đó, khóe môi bất giác cong lên: “Tốt hơn hết là anh nên nhớ những gì mình nói đấy”

Sau khi lên máy bay, Lục Hỉ Bảo mở cửa sổ nhìn bóng lưng cao lớn đang dần mờ đi, lén lau nước mắt.

Giang Thanh Việt đứng ngoài sân bay, nhìn máy bay cất cánh, ánh mắt dịu dàng mà lòng đầy phức tạp.

Người phụ nữ trên máy bay là người anh muốn dành cả cuộc đời để ở bên cô và bảo vệ.

Anh cho tay vào túi quần, chạm vào chiếc vòng màu đỏ rồi đưa tay nắm chặt.


Sau khi trở về Bắc Thành, Lục Hỉ Bảo không thể liên lạc được với Giang Thanh Việt, để không nhớ anh quá, cô lao vào làm việc, về đến nhà thì ngủ.

Mộ Vi Lan đã gọi cho cô rất nhiều lần, cũng đã lâu rồi cô ấy không thể liên lạc được với cô.

Thứ bảy, Lục Hỉ Bảo được nghỉ, Mộ Vi Lan hẹn cô ra ngoài đi dạo.

Khi đến trung tâm thương mại, Mộ Vị Lan nhìn dáng vẻ uể oải của cô thì cười nói: “Không được rồi, chẳng lẽ cậu đi làm liên tục nửa tháng à? Sao lại xanh xao như ma cà rồng không thấy mặt trời thế kia?”

Lục Hỉ Bảo suy nghĩ một chút: “Hình như đã nửa tháng mình không thấy mặt trời thật. Sáng sớm đến bệnh viện, buổi tối tăng ca, tối muộn mới về nhà, tắm xong thì ngủ.

Mình sống cứ như cái xác biết đi vậy.”


“Vì không gặp được bác sĩ Giang nên thấy cô đơn à?”

Lục Hỉ Bảo khinh khỉnh nói: “Bọn mình đã không liên lạc nửa tháng rồi, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn, trời … cậu không hiểu đâu, cậu thì khác mà, ngày nào cũng có thể gặp được Phó Hàn Tranh nhà cậu, dù cho anh ấy có đi công tác thì vẫn có thể gọi điện hoặc gọi video cho anh ấy”

“Vì cô gái tương tư đến nỗi sinh bệnh này, mình mời một bữa lẩu, tôm và bò cuốn lá lốt gì cũng được, thoải mái chọn đi.”

Lục Hỉ Bảo trợn to hai mắt: “Vậy chúng ta còn đi mua sắm cái gì nữa, đi ăn lẩu liền đi!”

Khi Lục Hỉ Bảo đang kéo Mộ Vi Lan đi về phía nhà hàng phía trên, Mộ Vi Lan lại nhìn thấy Tri Quân.


“Hỉ Bảo, nhìn qua đó kìa, có phải là Tri Quân không?”

Lục Hỉ Bảo nhìn theo hướng đó, đúng là Tri Quân thật, hơn nữa anh ta không đi một mình mà còn đi cùng với vị hôn thê Tô Vấn.

Ngay lúc họ chuẩn bị quay đi, ánh mắt của Tri Quân và Tô Vãn cũng bắt gặp Lục Hỉ Bảo và Mộ Vi Lan.

Tô Vãn nắm tay Tri Quân, đôi môi đỏ mọng cười khiêu khích: “Tri Quân, không phải là Hỉ Bảo đó sao? Chúng ta qua đó chào hỏi đi, tiện thể nói cho cô ta biết ngày cưới của chúng ta.”

Tri Quân và Tô Vãn đi tới.

Lục Hỉ Bảo hoàn toàn không có ý định để ý đến họ, khi cô đang kéo Mộ Vi Lan đi thì lại bị Tô Vãn chặn lại.

“Hỉ Bảo, sao lại giả vờ không biết chúng tôi thế?”

Lục Hỉ Bảo lạnh nhạt hừ một tiếng: “Mấy năm nay hai người ngoại tình lén lút với nhau mà còn không biết tự xấu hổ nữa à?”