*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 558:
“Cốc cốc cốc.”
Cánh cửa phòng tắm bị gõ vang.
Lục Hỉ Bảo lập tức dán tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Giang Thanh Việt nói: “Họ đi hết cả rồi, em ra đây đi.”
Hai tay Lục Hỉ Bảo ôm mặt: “…Em không ra… mất mặt quá rồi”
Giang Thanh Việt buồn cười: “Vừa nấy thì dũng cảm tỏ tình với anh, bây giờ cũng biết xấu hổ rồi à?”
Lục Hỉ Bảo ngượng đến mức muốn khóc: “Ai biết…ai biết bên ngoài có nhiều người thế…”
“Vậy em định ở trong đó cả đời không gặp ai đấy hả?
Cả anh cũng không gặp luôn sao?”
Lục Hỉ Bảo lưỡng lự một lát, cô nhìn cánh cửa rồi tủi thân nói: “Dù sao anh cũng không định nhận em mà, có gặp hay không cũng cần thiết gì đâu? Còn không bằng để em chết ở trong này cho xong, mất mặt thì thôi đi, anh còn không muốn làm hòa với em nữa.”
Tay Giang Thanh Việt nắm chặt thành nắm đấm, nói: “Em phải nghĩ cho rõ, anh không thể cho em một cuộc sống yên ổn mà em mong muốn được.”
Lục Hỉ Bảo tựa vào sau cửa, cô đáng thương nói: “Anh từng nói, chỉ cần em không buông tay, anh sẽ không bao.
giờ buông tay trước, nhưng bây giờ em còn chưa buông tay mà anh đã vứt bỏ em rồi… Anh là đồ lừa đảo”
Giang Thanh Việt cười tự giễu, anh không hề phản bác: “Đúng vậy, anh là kẻ lừa đảo.”
“Anh còn nói là sẽ cưới em. Anh ngủ với em rồi mà còn vứt bỏ em, anh thật quá đáng.”
“Là anh khốn khiếp.”
Lục Hỉ Bảo: “… Em không muốn nghe anh tự mắng mình, em muốn nghe anh nói, anh muốn ở cùng Lục Hỉ Bảo.”
Bên ngoài cửa, một lúc lâu sau vẫn không hề có tiếng động nào.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Lục Hỉ Bảo sửng sốt, cô vội vàng mở cửa phòng tắm ra, nhưng bên ngoài đã không thấy hình bóng của Giang Thanh Việt nữa.
Lục Hỉ Bảo giơ tay lau nước mắt, cô dọa người ta chạy rồi sao?
Nhưng mà, cô đáng sợ vậy à?
Bên ngoài có tiếng máy bay ầm ï vang lên.
Lục Hỉ Bảo xông ra ngoài, nhìn thấy phía trên căn cứ có rất nhiều máy bay chiến đấu và trực thăng đang bay.
Cách đó không xa, trước khi Giang Thanh Việt bước vào trong một máy bay chiến đấu, anh quay lại nhìn về phía này, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lục Hỉ Bảo.
Nhưng anh chỉ dừng lại trên khuôn mặt cô đúng ba giây rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chui vào trong máy bay chiến đấu.
Lục Hỉ Bảo chạy qua, máy bay đã phóng lên không trung, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn máy bay chiến đấu bay giữa trời…
“Cứ thế mà đi sao?”
Tống Kiều đi qua, vươn tay vỗ võ bả vai cô an ủi: “Điều này rất bình thường mà, không sao đâu, anh ấy sẽ quay về nhanh thôi.”
Lục Hỉ Bảo bất giác hỏi: ‘Anh ấy đi làm gì vậy? Có nguy hiểm không?”
“Anh ấy… đi làm gì, cái này là bí mật, không thể tiết lộ cho em được, còn chắc chắn là sẽ nguy hiểm rồi, mỗi nhiệm vụ đều sẽ có nguy hiểm, chỉ là mức độ nguy hiểm cao thấp không giống nhau mà thôi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo hoàn toàn thất vọng, quả nhiên, họ là người của hai thế giới, Giang Thanh Việt và một người bình thường như cô đúng là quá khác nhau.
Cho dù đến tận lúc này, Lục Hỉ Bảo vẫn không hiểu rốt cuộc họ làm nhiệm vụ gì, nhưng cô không hề ngốc, cô biết, chắc chắn trên vai Giang Thanh Việt đang gánh vác trách nhiệm rất quan trọng.
Với thân phận này của cô, chuyện tình cảm, yêu đương hoặc hôn nhân, có lẽ đều là những gánh nặng không cần thiết.
Cũng khó trách anh lại kết hôn giả với Nguyệt Như Ca như vậy.
Ba ngày sau, trong rừng Độc Sâm.
Giang Thanh Việt đi cùng đoàn người vào trong rừng Độc Sâm dựng lều, họ vây quanh đống lửa rồi cùng nhau nấu cơm.
Giang Thanh Việt chẳng có tâm trạng gì mà ăn uống, anh chỉ ngồi bên đống lửa, lấy chiếc vòng tay bện dây màu đỏ trong ngực ra, nhìn nó chăm chú đầy yêu thương.