Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 483: Tổng giám đốc Cổ lái Rolls Royce đến đón vợ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Sau khi Hoà Tuệ dẫn Cổ Đình Xuyên vào trong phòng riêng, tất cả mọi người, đều nhìn chăm chăm vào bọn họ.



Khi còn học cấp hai, Hoà Tuệ gia cảnh bình thường, cộng thêm thời niên thiếu đều thích chạy dưới ánh nắng mặt trời, nên da dẻ không hề trắng mịn như bây giờ, cho dù ngũ quan rất tinh tế, nhưng nước da không đủ trắng, thì nhìn trông cũng không hề bất ngờ, nhưng bây giờ, đặc biệt là trong ba năm sau khi kết hôn với Cổ Tồn Ngộ, Cổ Tồn Ngộ đã chăm sóc cho cô ấy rất tốt, cô ấy sau khi sinh con xong, không những nước da ngày một tốt lên, mà đến cả thân hình cũng càng ngày càng đẹp.



Đây chắc hẳn là sự dễ chịu của tình yêu.



Trong số bạn học cấp hai, có rất nhiều bạn nam, cười đùa trêu cho. “Tuệ Tử càng ngày càng xinh đẹp!” “Tuệ Tử, đây là con của cậu à? Nhìn trông cũng không còn nhỏ rồi nhỉ?”



Hoà Tuệ mỉm cười giới thiệu: “Đây là con trai tôiCổ Đình Xuyên, được ba tuổi rồi.” “Ba tuổi sao? Cậu đã kết hôn từ sớm rồi à?” Hoà Tuệ không hề giấu giếm: “Đúng vậy, vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn luôn.”



Vừa ngồi vào chỗ chưa lâu, Tiêu Vân liền khoác tay Kha Chấn Hạo bước vào, Tiêu Vân ăn mặc quá long trọng, đương nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.



Có người cười nói: “Bà Kha ăn mặc quá là lộng lấy rồi!” “Tiêu Vân càng ngày càng có dáng vẻ của phu nhân rồi!”



Tiêu Vân ánh mắt kiêu ngạo, dương dương tự đắc, nhìn sang Kha Chấn Hạo ở bên cạnh, khoe khoang nói: “Vậy đều phải công lao thuộc về chồng tôi rồi, anh Kha, ai bảo em được gả cho một người chồng tốt như anh chứ?”



Hoà Tuệ cảm thấy khó chịu, tụ tập bạn học quả nhiên thực sự giống như Vị Lan nói, chính là một buổi liên hoan đối chiếu.



Sau khi ngồi vào chỗ, lúc ăn cơm, Hoà Tuệ cũng không nói gì, chỉ chăm sóc cho Cổ Đình Xuyên. Cổ Đình Xuyên tuỳ tiện nói một câu: "Mẹ ơi, con muốn ăn thịt. “Vậy thì cũng phải ăn tí rau đi, nếu không thì không cân bằng dinh dưỡng đâu.”



Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản như vậy, nhưng lọt vào tại của người có ý đồ, thì lại trở thành ý nghĩa khác.Tiêu Vân giễu cợt nói: “Tuệ Tử, trẻ con mà, vẫn là phải ăn nhiều đồ dinh dương thì hơn, nhà các cậu không hay ăn món mặn à? Trẻ con gầy quá cũng không tốt, đợi chút nữa lão Kha nhà tôi mời, thì mấy món rau này chắc chắn ăn không hết, đến lúc đó cậu đóng gói đem về nhé.”



Vừa dứt lời, người trên bàn cơm, ít nhiều cũng biết được, người đàn ông của Hoà Tuệ gả bây giờ điều kiện kinh tế bình thường, nếu không thì, Tiêu Vân làm gì dám nói chuyện như vậy chứ.



Hoà Tuệ cười, "Không cần đâu, nếu như các cậu mời, thì các cậu tự đóng gói đem về đi.” “Đừng khách sáo mà, đều là bạn học cũ, biết tận rễ tận gốc, hằng ngày các cậu gặp khó khăn, chúng tôi làm ăn tốt, cũng không giúp được gì cho các cậu, chỉ là mấy món ăn mà thôi, không đáng bao nhiêu đầu, các cậu đóng gói mang về, có thể ăn được mấy ngày đấy, có thể tiết kiệm không ít tiền ăn đầu.”



Hoà Tuệ mím môi, ý cười càng sâu sắc hơn, “Tuy mấy món ăn này đổ đi thì lãng phí, nhưng mà, chồng tôi có một tật, chính là cực kỳ sạch sẽ, anh ấy không quen ăn mấy món ăn đã dính nước miếng của người khác đâu.”



Tiêu Vân bỗng bị nghẹn, sắc mặt có chút lạnh, lẩm bẩm nói, “Điều kiện kinh tế kém như vậy, mà còn ưa sạch sẽ. Hừ.”



Hoà Tuệ cũng không quan tâm đến cô ta, Cổ Đình Xuyên ngồi một bên, kéo vào cổ tay áo của Hoà Tuệ, nói: “Mẹ ơi, con ăn no rồi, con muốn dùng điện thoại của mẹ chơi trò chơi.”"0."



Hoà Tuệ đưa điện thoại cho con trai, Cổ Đình Xuyên từ bàn ăn bước xuống, cầm lấy điện thoại rồi chạy đến trên sofa của phòng riêng chơi.



Cổ Đình Xuyên vừa cầm điện thoại, thì tìm thấy wechat của bố, liền gửi tin nhắn cho bố.



Cổ Tồn Ngộ vừa về đến nhà, thì nhận được tin nhắn wechat của Hoà Tuệ.



Bấm vào xem. “Bố ơi, bạn học của mẹ cứ chê bố hèn nhát, chế bố nghèo, còn bảo mẹ đóng gói đồ ăn thừa mang về nhà cho bố ăn nữa, mẹ cực kỳ mất mặt”



Cổ Tồn Ngộ:...



Anh ấy hèn nhát? Anh ấy nghèo?



Cổ Tồn Ngộ đã sống được ba mươi năm có lẻ, từ trước đến giờ chưa từng có ai nói anh ấy như vậy



Suy cho cùng, người bình thường, làm gì có tư cách nói anh ấy hèn nhát, nói anh ấy nghèo chứ?




Nhưng dạo này, hình như luôn có những người không thức thời, đang không ngừng thách thức giới hạn của anh ấy.



Cổ Tồn Ngộ đưa ra một quyết định.



Thế là, liền gọi điện thoại cho trợ lý Cao Lực.



Giữa những bạn học cấp hai đã lâu chưa gặp, luôn có sự so bì đối chiếu, đây đã không phải là buổi gặp mặt bạn học đơn giản nữa rồi, người làm ăn tốtthì tìm cảm giác tồn tại, người gả cho người tốt thì khoe khoang chồng mình như thế nào kiên nhẫn ra làm sao, người làm ăn không tốt chỉ có thể vùi đầu ăn uống, thỉnh thoảng nói một hai lời với người bên cạnh mà thôi. khó khăn lắm mới chờ được đến lúc buổi gặp mặt kết thúc, Hoà Tuệ liền dẫn Cổ Đình Xuyên ra khỏi khách sạn.



Một nhóm người vừa đến cửa khách sạn, đang chuẩn bị chào hỏi, nhà ai về nhà nấy, thì cửa khách sạn, đột nhiên lái đến một chiếc xe Rolls Royce cực kỳ sang trọng.



Kit...



Chiếc Rolls Royce màu đen, dừng trước mặt tất cả mọi người.



Ánh mắt của Hoà Tuệ cũng bị thu hút nhìn qua đó, nhưng chỉ đơn giản như đang xem kịch.




Người lái xe, bước xuống xe trước, đi nhanh bước chân ra cửa xe phía sau, chìa tay kéo cửa xe ra.



Hoà Tuệ than thở trong lòng, người có tiền thật là sang trọng, đến mở cửa xe cũng có người mở giúp.



Người đàn ông ngồi phía sau, sải đôi chân dài, bước xuống xe, người đàn ông cao to kia, vừa xuống xe, liền khiến cho Hoà Tuệ trơ mặt ra.



Cổ Tôn Ngộ trước mặt, mặc một bộ vets lịch sự, sơ mi trắng, quần âu màu đen, cực kỳ anh tuấn, đặc biệt là thân hình của anh ấy, là một cái giá treo quần áo di động, không biết là bản thân bộ vets này đắt, hay là vì mặc lên người anh ấy, trông vô cùng tinh tế,mà tinh tế, có nghĩa là giá cả đắt đỏ.



Người chồng kết hôn ba năm, rõ ràng là một người bình thường, mà lại trở nên cao quý như này từ lúc nào vậy chứ.



Nhan sắc của Cổ Tồn Ngộ, là thuộc kiểu trưởng thành, thân hình, lại thuộc kiểu khiến người khác thèm thuồng, cho dù có dùng cái từ ngọc thụ lâm phong này đến để ví von, thì cũng quá là thấp kém rồi.



Tất cả mọi người đứng ở cửa khách sạn, đều bị người đàn ông này thu hút ánh nhìn.



Hoà Tuệ lại còn kinh ngạc hơn.



Cổ Đình Xuyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ



Tồn Ngộ trong bộ dạng nhưu vậy, liền không kìm được há hốc mồm, “Bố đẹp trai quá!”



Cho đến khi người đàn ông đi xuyên qua đám đông, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hoà Tuệ, sự cao lãnh của cả người, ngay lập tức thu lại, người đàn ông cong môi lên, trong ánh mắt chất chứa ý cười ấm áp, “Vợ, anh đến đón em và con về nhà đây.”



Đây, đây thực sự là Cổ Tôn Ngộ sao?



Hoà Tuệ nhất thời không thích ứng được, có chút ngơ ngác.



Trợ lý Cao Lực bước đến, kính cẩn lễ phép nói: “Bà chủ, Boss đến đón cô và cậu chủ nhỏ về nhà đây.”



Bà chủ? Boss? Cậu chủ nhỏ?



Cái gì với cái gì...