Buổi sáng hôm sau, Lục Hi Bảo bị ép đi xem mắt.
Cô ấy trước tiên là tuỳ tiên mặc một bộ quần áo, nhưng bị mẹ Lục bắt quay về, mẹ Lục từ trong tủ quần áo chọn ra một chiếc váy liền tương đối thục nữ, cứng rắn đề cô ấy mặc vào, rồi mới chịu thà cô ấy đi.
Sau khi Lục Hi Bảo ngồi lên xe, vẫn cứ do dự có nên gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt không, khi cô ấy lấy dũng khí để gọi đi, thì đối phương vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Sao lại có điện thoại của ai mà cứ tắt máy cả ngày vậy chứ không lẽ anh ấy... là chặn cô ấy rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lục Hì Bảo bỗng thấy buồn bực.
Đợi đến địa chỉ xem mắt, Lục Hì Bảo hời hợt nói chuyện với đối phương.
Đối tượng xem mắt lần này, lại bình thường hơn rất nhiều, không có vấn đề gì kỳ quái, hơn nữa còn mời Lục Hi Bảo đi xem phim. Là phim khoa học viễn tưởng.
Lục Hì Bảo không chú tâm trong cả quá trình, ngôi xem một cách nhàm chán vô vị.
Từ rạp phim đi ra, đối phương dường như đã nhìn rất lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Cô Lục, có phải người nhà cô ép cô đến không? Tôi thấy cô cử đăng tri suốt. "Ô... không phải, tôi chỉ là gần đây trạng thái không được tốt." Lục Hi Bảo ngại ngùng cũng rất thấy có lỗi vỏ vỏ đầu.
Đối phương bật cười, chia tay đầy gọng kinh ở trên mũi, nói: “Không sao, tôi có thể hiểu, một cô gái trẻ trung như cô, chắc chắn rất chống đối với việc xem mắt, tuổi tác nhỏ, có thể hiểu."
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lục Hi Bảo đang định nói “Tôi mời anh ăn cơm nhé", đối phương đã mở miệng nói: "Cô Lục, nếu cô đã không muốn, tôi thấy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, nhà ai về nhà nấy đi.
Tuy cục diện không quá vui vẻ, nhưng Lục Hì Bảo nghĩ trong lòng, như vậy cũng tốt, chí ít không phải có ấy đề nghị, đến khi về nhà, cũng sẽ có cái nói với mẹ "Được, thể thì như vậy đi."
Đợi lúc Lục Hì Bảo quay người rời đi, đối tượng xem mắt phía sau đột nhiên gọi cô ấy lại, "Cô Lực" Lục Hì Bảo quay đầu lại, hoài nghị nhìn anh ta: “Anh Lưu, còn có chuyện gì thế?"
Đối tượng xem mắt lấy ra hai tờ vé xem phim vừa nãy, đưa một tờ trong đó cho cô ấy, "Nếu như chúng ta đã không thành, vậy thì tiền xem phim, tôi nghĩ chúng ta vẫn là AA đi."
Lục Hi Bảo thẳng thắn vứt lại một tờ 100 tệ, đầu cũng không quay lại dứt khoát rời đi.
Đàn ông bây giờ, sao đều kỳ quái như vậy chứ
Xem mắt, vừa nhìn đã thấy không đúng, đến cả tiền một tờ vé xem phim cũng keo kiệt như thết Chà trách không tìm được bạn gái!
Lục Hi Bảo tức tối đem câu chuyện kỳ quái này gửi tin nhắn cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vị Lan rất nhanh liền trả lời cô ấy mấy cái
Biệt thự nhà họ Phó, hôm nay thứ bảy, Mộ Vi Lan đang vẽ tranh cùng tiểu Đường Đậu, khi nhận được tin nhấn của Lục Hi Bảo, lập tức bật cười,
Thật là hết nói, đây là đối tượng xem mắt gì vậy chứ, đáng sợ,
Tiểu Đường Đầu tò mò hỏi: “Mo Mộ, mẹ đang cười gì thế gi "Cười một con ma keo kiệt.
Phó Hàn Tranh từ phòng sách trên tầng đi xuống, thì nhìn thấy Mộ Vi Lan đang ôm điện thoại cười.
Người phụ nữ này, đang trò chuyện với ai, mà lại vui như vậy chứ.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, “Cười vui ve the."
Mộ Vị Lan đưa điện thoại cho anh xem, "Anh xem đi, đối tượng xem mắt này của Hì Bảo quả là kỳ quái rồi, vậy mà đến cả tiền vé xem phim cũng bắt AA." “Lục Hỉ Bảo sao lại đi xem mắt rồi?"
Trong ấn tượng, Giang Thanh Việt hình như đã làm hoà với Lục Hi Bảo rồi.
Nhắc đến cái này, Mộ Vĩ Lan than thở một tiếng: "Mẹ cậu ấy vẫn luôn không đồng ý cậu ấy và Giang Thanh Việt yêu nhau, thường xuyên sắp xếp xem mắt cho Hi Bao, cũng không biết bọn họ phải làm thế nào. Nghe Hi Bảo nói, bây giờ cậu ấy còn không liên lạc được với Giang Thành Việt, nhưng mà, em nói bác sĩ Giang này cũng thật là, trước đây em còn cảm thấy anh ta rất đáng tin, sao bây giờ lại thấy không đáng tin như vậy chứ, cử vào lúc mấu chốt thì lại biến mất
Phó Hàn Tranh nhìn thấy dáng và oán trách của cô, ánh mắt hiện lên ý cười, "Em lo lắng lên cả vấn đề tình cảm của người khác rồi, em có thời gian, thì quan tâm anh nhiều một chút."
Mộ Vi Lan quay sang nhìn anh, "Sao em lại thành không quan tâm anh rồi."
Phó Hàn Tranh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, rồi kéo cô dậy, Mộ Vi Lan vẫn lầm bẩm nói: “Làm gì thế? Em đang vẽ tranh với Đường Đậu mà “Hôm nay đi siêu âm, quên rồi à?" “Ổ, đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất." . truyện xuyên nhanh
Phó Hàn Tranh chia tay xoa lên đầu của tiểu Đường Đậu, “Con tự vẽ nhé, bố với Mộ Mộ đi bệnh viện đã, ông nội và dì Lan đều ở nhà."
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoan gật đầu, thúc giục bọn họ giống như người lớn: “Bố mẹ mau đi đi." ***
Đến bệnh viện, khi nằm lên giường kiểm tra, Mộ Vi Lan vẫn có chút căng thẳng
Mỗi một phụ nữ mang thai, đều lo sợ đứa bé không khỏe mạnh, cô hít thở sâu máy lần, bác sĩ dường như cũng cảm giác được sự căng thẳng của cô, nói: "Thả lỏng đi, đừng căng thẳng
Cho đến khi kiểm tra xong, Mô Vị Lan căng thẳng hỏi: "Bác sĩ, đứa bé không sao chứ?"
Bác sĩ nữ đó không nói gì nhiều, chỉ nói: "Cô cảm phim chụp đến chỗ bác sĩ xem đi, khả năng có chút van de."
Mộ Vi Lan cầm phim chụp, từ trong phòng kiểm tra đi ra, sắc mặt có chút hoang mang.
Phó Hàn Tranh sải chân đi đến, thấy sắc mặt cô không được tốt, hơi hơi chau mày: “Sao thế? Không thoải mái ả?"
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, "Em không biết, khả năng có chút vấn đề. “Đi tìm bác sĩ xem sao!"
Đến văn phòng bác sĩ, bác sĩ nhìn vào phim chụp, chau mày nói: "Là có chút vấn đề, vị trí thai có chút không đúng"
Mộ Vị Lan chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, lúc đó khi mang thai tiểu Đường Đậu, cũng chưa từng trải qua tình trạng như này, nhịp tìm lập tức tăng nhanh, nhanh đến nồi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, “Bác sĩ, vậy phải làm thế nào? Đứa bé sẽ không có chuyện gì chứ?"
Bác sĩ lại an ủi nói: "Đừng quá lo lắng, vị trí thai không đúng, là vấn đề mà rất nhiều phụ nữ mang thai sẽ gặp, trường hợp này của cô cũng không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn phải chú ý nhiều một chút. Ngoài ra, phải thường xuyên đi tàn bộ, nếu như có thời gian, kiến nghị cô vẫn là đi học một lớp yoga cho phụ nữ mang thai, sẽ có tác dụng rất lớn đối với tình trạng vị trí thai không đúng.
Từ bệnh viện đi ra, sau khi ngồi lên xe, Phó Hàn Tranh đang định khởi động xe, thi phát hiện đôi mắt của người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ lái đò lên.
Phó Hàn Tranh đó ra, “Sao thế?" "Hàn Tranh, em sợ
Phụ nữ mang thai đều rất nhạy cảm và suy nghĩ nhiều, Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan ngồi vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên cái bụng tròn trĩnh của cô, nói: “Anh sẽ không để hai mẹ con xảy ra chuyện gì đâu. Đừng sợ, không phải bác sĩ nói, tình hình không nghiêm trọng sao? Chúng ta về nhà đi tàn bộ föng là foc roi." Bác sĩ nói còn phải đi học lớp yoga cho phụ nữ mang thai nữa." Mộ Vì Lan dùng tay lau đi nước mắt. làm bảm nhạc nhờ "Ó, còn có lớp yoga cho phụ nữ mang thai, anh sẽ lập tức bảo Từ Khôn đăng ký cho em một lớp yoga chúng ta chỉ cần chú ý một chút, thì sẽ không sao
Phó Hàn Tranh kiên nhẫn vỗ về cô, cúi đầu hôn lên trấn của cô, lại than thở nói: “Đừng khóc nữa, đều là anh không tốt, anh không đi tản bộ cùng em, anh tưởng rằng phụ nữ mang thai chỉ nên nằm nghỉ ngơi thôi, chứ không biết phụ nữ mang thai vẫn phải vận động. Bây giờ chúng ta đến hiệu sách mua quyền bách khoa phụ sản, xem một lượt toàn bộ những chuyện mà phụ nữ mang thai phải chú ý. Đều là anh không tốt, chưa chăm sóc tốt cho em và con." “Hàn Tranh, anh như vậy, em sẽ ngày càng ỷ lại anh đấy. “Em ỷ lại thì sao chứ, vợ ỷ lại chồng, là lẽ đương nhiên "
Tâm trạng vốn buồn rầu của Mộ Vi Lan, lại tốt hơn rất nhiều, rồi cong miệng cười với anh.