**********
Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, cô vô thức đưa tay sờ bên cạnh mình, thấy bên cạnh trống không, cô giật mình mở mắt và không thấy Phó Hàn Tranh đầu nữa.
Cô nhanh chóng mặc áo khoác và ra khỏi giường đi tìm anh. Bây giờ mất anh không nhìn thấy gì, anh chạy đi đầu chứ? Mộ Vi Lan tìm một vòng quanh phòng bệnh và nhà tắm nhưng đều không thấy, cô vội vàng chạy ra ngoài tìm. khi đi đến phía trước, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang đứng đó và bị một người phụ nữ trung niên hung dữ chửi mắng. “Người mù ra ngoài không biết đeo kính râm chống gậy à? Cam của ta rơi xuống đất nát hết cả rồi! Ngươi phải đến cam cho ta!" “Đúng thật là! Mù thì đừng có ra khỏi phòng! Gây phiền phức cho người khác”
Mộ Vi Lan tức giận, cô bước nhanh tới trước mặt Phó Hàn Tranh và nói với người phụ nữ trung niên kia: “Bà mắng ai mù đấy?”
Người phụ nữ trung niên sững sờ, liếc nhìn Mộ Vi Lan: “Huh, tôi măng anh ta có liên quan gì đến cô? Hay là cô chịu đến cam cho tôi?" “Bà xin lỗi ngay cho tôi!” Mộ Vi Lan phần nộ, giọng nói đầy kiên định.
Người phụ nữ trung niên cũng không phải hiền lành gì, bà ta khiêu khích nói: “Tôi không xin lỗi đấy, cô muốn làm gì nào?” Người phụ nữ đầy Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan đã chuẩn bị trước nên chỉ bị đẩy lùi lại một bước nhỏ, va phải người Phó Hàn
Tranh.
Phó hàn Tranh vội vàng nằm tay cô: "Đừng để bị ngã."
Bởi vì anh không nhìn thấy gì nên rất khó bảo vệ cô, và vì cô đang mang thai, tranh cãi với người khác có thể sẽ khiến cô bị thương.
Lần đầu tiên Phó Hàn Tranh chịu uất ức và nhún nhường người khác, anh nằm lấy cổ tay cô: “Tiểu Lan, chúng ta quay về di."
Mộ Vì Lan trước giờ rất hiền lành ngoan ngoãn, nhưng lần này cô lại rất cứng đầu. Cô bỏ tay Phó Hàn Tranh ra và nói: "Bá ta không xin lỗi anh, em sẽ không quay về
Trái tim Phó Hàn Tranh như bị một thứ gì đó sưởi ấm, rất nóng và tê dại.
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên: "Bà xin lỗi chồng tôi ngay!"
Mọi người xung quanh bắt đầu đứng nhìn hai người. Người phụ nữ trung niên rất ngang ngược: “Anh ta vốn là kẻ mù, còn không cho người ta nói à?” “Anh ấy chỉ là tạm thời không nhìn thấy, không cẩn thận và phải bà, bà lại luôn miệng nói anh ấy mù, cho dù anh ấy thật sự mù tôi cũng không cho phép người khác nói anh ấy như vậy!” Phó Hàn Tranh hoàn hảo như vậy, sao có thể bị người khác chỉ trò, gọi anh là kẻ mù chứ, Mộ Vi Lan không cho phép điều ấy, tuyệt đối không. “Đúng thế, thị lực của người ta có vấn đề, bà cũng không nên khinh miệt người ta “Chẳng phải chỉ làm rơi cam của bà thôi hay sao, cam cũng không bị nát, nhặt lên là được rồi. Người ta cũng không cố ý và phải bà, bà luôn miệng nói người ta mù, ai mà chịu được chứ
Mọi người đứng xung quanh đều trách mắng người phụ nữ trung niên kia, người phụ nữ trung niên có vẻ sợ bị mọi người công kích, bà ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Mộ Vi Lan. Mặc dù bà ta không cam tâm, nhưng cũng bất lực không thể làm gì, sợ nhân viên và bảo vệ bệnh viện sẽ đến, bà ta miễn cưỡng nói: “Vừa rồi là tôi sai, tôi xin lỗi, được chưa.
Người phụ nữ trung niên xin lỗi xong, bà ta xách túi cam rời đi, Mộ Vi Lan gọi bà ta lại. "Doi da!" “Cô còn muốn thể nào nữa?"
Mộ Vị Lan rút trong túi ra đồng một trăm, nhét thẳng vào trong túi cam của bà ta "Cầm lấy chút tiền này đi mua thêm ít cam đi không cần cảm ơn!” "Co...."
Mộ Vi Lan quay người lại, khoác tay Phó Hàn Tranh: "Chúng ta quay về thôi. khỏe miệng Phó Hàn Tranh cong lên, đây dường như là lần đầu tiên anh được người khác bảo vệ, cảm giác này không tối, anh cũng có chút hưởng thụ.
Sau khi quay về phòng bệnh, Mộ Vi Lan hỏi: “Sao anh lại chạy ra ngoài một mình? Nếu anh muốn ra ngoài, anh phải gọi em đi cùng anh chứ. “Sao thế, sợ anh đi lạc à?” “Đúng thế, bây giờ em phải trông chừng anh giống như Tiểu Đường Đậu em mới yên tâm được.
Mộ Vi Lan thấy anh không nói gì: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, vừa nãy anh ra ngoài làm gì? “Anh muốn làm quen cảm giác không cần dùng mắt vẫn có thể lò dò đi đường.
Mộ Vi Lan nhìn anh chăm chăm: “Quen rồi thì sao? Anh muốn đi một mình à? Em cũng không chê anh phiền phức, hơn nữa, chẳng phải chúng ta là vợ chồng à?”
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô: "Về Bắc Thành, anh đến công ty, em không thể lúc nào cũng đi theo anh." “Ừm, đây cũng là một vấn đề phiền phức.
Một người kiêu ngạo như Phó Hàn Tranh chắc chắc sẽ không muốn chống nạng, nhưng nếu để Từ Không đỡ anh, nghĩ đến hình ảnh này cứ cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Ngoài ra, nếu Phó Hàn Tranh muốn đi vệ sinh, lẽ nào Từ
Khôn cũng phải đứng bên cạnh đỡ anh hay sao?
Cảnh tượng này quá quái lạ rồi. “Đợi một thời gian nữa, không chừng mắt anh sẽ tốt hơn.Mộ Vi Lan an ủi.
Phó Hàn Tranh khẽ “ừm" một tiếng, tâm trạng không rõ ràng.
Vài ngày sau, phía nhà họ Phó gọi điện giục Phó Hàn Tranh quay về
Sau khi xuất viện được mấy ngày hai người liền trở về Bắc Thành
Vừa về đến nhà họ Phó, Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hàn
Tranh và Mộ Vi Lan, cô bé mừng rỡ chạy đến "Bo! Mo Mo!"
Mộ Vi Lan cúi người ôm và hôn cô bé: "Đường Đậu có nhớ Mộ Mộ không?” “Nhớ! Nhưng Mộ Mộ đã lâu không về nhà, con còn tưởng mẹ và bố không cần con nữa!” “Làm gì có chuyện đó, mẹ và bố thương con nhất.
Tiểu Đường Đậu mỉm cười hớn hở ôm đùi Phó Hàn Tranh: “Bố, ôm ôm!”
Phó Hàn Tranh cúi người bể Tiểu Đường Đậu lên: “Con ở nhà có nghe lời ông không?" "Con rất ngoan, ngày nào cũng dậy đi học đúng giờ, bố, thom thom!"
Tiểu Đường Đậu ôm cổ Phó Hàn Tranh, cô bé hôn lên khuôn mặt anh: “Bố, bố cũng thơm Đường Đậu đi!”
Phó Hàn Tranh hôn lên mũi cô bé.
Tiểu Đường Đậu nhăn mặt: "Sao bổ lại hôn lên mũi con. Mộ Vi Lan mím môi giải thích: "Đường Đậu, mắt bố con có vấn đề, tạm thời không nhìn thấy được, con xuống đi
Tiểu Đường Đậu vẫy tay trước mặt Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh còn không chớp mắt, Tiểu Đường Đậu tò mò hỏi: “Bố, bố thực sự không nhìn thấy con sao?"
Lúc này, ông Phó từ trên phòng làm việc đi xuống. Mộ Vi Lan chào ông một tiếng: "BỐ"
Ông Phó giật mình, không ngờ Mộ Vi Lan vẫn sẵn lòng gọi mình là bố, ông còn tưởng cô sẽ hận ông, trong lòng ông có chút áy náy, ông nhìn Mộ Vi Lan: “Trở về là tốt rồi."
Tiểu Đường Đậu rời khỏi vòng tay của Phó Hàn Tranh và nói: “Ông ơi, mat của bố không nhìn thấy nữa, ông mau tìm bác sĩ đến khảm cho bột
Ông Phó cau mày, lo lắng hỏi: "Mất của Hàn Tranh làm sao?" “Chuyện nói ra khả là dài, lát nữa con sẽ kể lại với bố sau. Bọn con mới từ Nam Thanh về, đi đường mệt nhọc, Tiểu Lan lại đang mang thai, con lên lầu với cô ấy nghỉ ngơi trước.
Ông Phó sững sở, mang thai rồi?
Nhưng hai người có quan hệ huyết thống, đứa bé này có giữ lại được không?
Tiểu Đường Đậu vui mừng nhất, cô bé chạy đến bên chân Mộ Vi Lan, đưa tay xoa bụng cô. "Mộ Mộ, trong này có em trai rồi sao? Vậy có phải sau này em trai có thể chơi cùng con không?"
Mộ Vi Lan dịu dàng nhìn cô bé: “Tất nhiên là được rồi, nhưng mà vẫn chưa chắc là em trai, ngộ nhỡ là một em gái thì sao? Dù sao vẫn đều phải gọi Đường Đậu của chúng ta là chị" “Chị rất tốt, con muốn làm chi cả!" Mộ Vi Lan trìu mến xoa đầu cô bé.