Trong thời gian Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nằm viện, luôn có người đến làm phiền họ.
Hai ngày trước là Thẩm Uyển Yêu, và hôm nay là Phó Giai.
Trước đây Phó Chính Huy từng đến một lần, nhưng mục đích chỉ là để thăm hỏi Phó Hàn Tranh và Mộ Vị Lan, và không hề nhắc gì đến vụ bắt cóc.
Phó Hàn Tranh hiểu ý của Phó Chính Huy là để anh tự quyết định, Phó Chính Huy không muốn can thiệp vào việc này.
Suy cho cùng, Triệu Nhàn và Phó Giai là người sai trước, và chú hai trước giờ luôn là người công tư phân minh.
Điều này hoàn toàn khác so với Phó Chính Viễn.
Đôi lúc Phó Hàn Tranh cảm thấy bố anh và chủ hai không phải là anh em ruột, bởi vì tính cách của hai người quá khác biệt.
Phó Chính Huy là một người chính trực ngay thẳng, còn Phó Chính Viễn mặc dù bề ngoài nghiêm khắc, nhưng thực tế lại rất hay bênh vực và bao che.
Chẳng hạn như năm ngoái, Tiểu Đường Đậu mới đến trường mẫu giáo, cô bé vội vàng cào cấu một đứa bé khác trong trường. Lúc đó Phó Hàn Tranh đang bận làm việc, nên Phó Chính Viễn luôn là người xử lý những việc của Tiểu Đường Đậu. Phó Chính Viễn từng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đáng lẽ phải là người hiểu chuyện minh bạch rõ ràng. Nhưng trên thực tế, Phó Hàn Tranh vẫn đánh giá thấp mức độ nhẫn nại và bao che của Phó Chính Viễn.
Tiểu Đường Đậu đánh người khác, cô giáo ở trường mắng cô bé vài câu, cô bé cầu kinh tức giận, khóc lóc cũng là chuyện bình thường. Nhưng khi Phó Chính Viễn đến trường xử lý, ông ôm cháu gái trước mặt, không cần hỏi han gì hết liền mắng cô giáo một hồi. Đôi khi, Phó Chính Viễn không cần biết đúng sai, chỉ cần nhìn xem là đối phương là ai. Nếu là người ông phải che chở bảo vệ, không ai có thể ngăn cản được ông.
Kể từ lần đó, các giáo viên trong trường mẫu giáo đều nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ với Tiểu Đường Đậu.
Sau đó, Phó Hàn Tranh đưa Tiểu Đường Đậu đến nhà cô giáo để xin lỗi, nhưng hình ảnh nhà họ Phó không phân biệt đúng sai, bảo vệ vô cớ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các giáo viên ở trường mẫu giáo.
Vì vậy Tiểu Đường Đậu mới phải chuyển trường, từ trường mẫu giáo chính quy sang trường mẫu giáo quốc tế.
Trái ngược với Phó Chính Huy, Triệu Nhàn nhận tội thay cho Phó Giai và đã bị đưa đến cảnh sát được vài ngày, nhưng chú hai vẫn không hề nhắc đến một lời nào với anh, như thể cũng không có ý định khuyên bảo gì anh.
Phó Giai vừa bước vào phòng, hai mắt đỏ hoe, cô ta quỳ xuống trước mặt Phó Hàn Tranh. “Anh, cầu xin anh, đều tại em không tốt, tất cả đều là lỗi của em....Em là em gái của anh, lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm làm vậy sao?”
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc nhìn cô ta và nói: "Cho dù em có cầu xin, cũng không nên cầu xin anh. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Trái tim Phó Giai giật nảy lên rồi trùng Phó Hàn Tranh muốn cô cầu xin Mộ Vi xuống.
Lan?
Nhưng tại sao cô phải cầu xin Mộ Vi Lan chứ. Nếu không phải vì Mộ Vi Lan, bây giờ cô cũng không thê thảm như vậy, cũng không cần phải sống trong nỗi sợ hãi.
Phó Giai không nhúc nhích, Phó Hàn Tranh cũng không có ý định nhượng bộ.
Phó Giai nhìn Phó Hàn Tranh: “Anh, anh thật sự muốn em cầu xin chị ta?" “Không, anh không muốn cầu xin cô ấy, mà là em luôn nợ cô ấy một lời xin lỗi, không phải sao?"
Xin lỗi?
Tại sao cô phải xin lỗi Mộ Vi Lan chứ!
Hai mắt Phó Giai đẫm lệ và đỏ ngầu, có thể nhìn được ra mấy ngày nay cô ta ngủ không ngon, thậm chí còn không hề ngủ.
Phó Giai cắn môi, gần như cắn rách đôi môi nhợt nhạt.
Cô ta nuốt nước bọt, không biết đã phải chuẩn bị tâm lý bao lâu mới từ từ quay người lại và quỳ trước mặt Mộ Vi Lan. “Xin lỗi.”
Nhưng Mộ Vi Lan không biết phải tiếp nhận câu “xin lỗi” ấy như thế nào. Thật ra trong lòng cô, cô không muốn tha thứ cho Phó Giai một chút nào cả.
Ngay cả khi đứa bé ấy, cho dù không phải là do Phó Giai, nó cũng có thể không giữ được.
Nhưng Phó Giai lại đóng vai trò là người châm ngòi nổ, một câu xin lỗi đơn giản có thể tha thứ hết cho tội ác của cô ta hay không?
Mộ Vi Lan mãi không lên tiếng, nhưng
Phó Hàn Tranh lại lên tiếng trước. “Câu xin lỗi này của em quá mức hời hợt rồi.”
Phó Giai nhắm mắt lại: “Vậy rốt cuộc hai người muốn em phải làm cái gì đây?”
Phó Hàn Tranh nói: “Làm sao chuyện thì nên chấp nhận hình phạt tương xứng. Giai Giai, lần này, em quá đáng quá rồi.”
Phó Giai cười nhạo: “Em quá đáng?”
Cô ta đột nhiên đứng dậy, dường như sự sỉ nhục mà cô ta phải chịu đựng đã đến cực hạn, cô ta cũng không muốn hạ thấp mình nữa, cô ta trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rồi nói: “Các người không quá đáng sao? Tất cả các người đều hướng về chị ta!"
Phó Giai dữ tợn chỉ về phía Mộ Vi Lan: “Nếu không có chị ta, làm sao em có thể trở nên độc ác như vậy trước mặt anh được! Chị ta và bố không có quan hệ gì, tại sao bố phải chia một nửa gia sản cho chị ta!”
Cả Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều giật mình.
Mộ Vi Lan cau mày nói: "Sao chú hai có thể chia một nửa gia sản cho em được chứ, em không hề biết chuyện này.” “Huh, chị lại còn giả vờ ngốc nghếch nữa à! Tôi tận tai nghe thấy bố tôi bảo luật sư lập di chúc, chia một nửa tài sản cho chị! Thời gian bố tôi nằm viện, chị năng nổ đến chăm sóc bố tôi chẳng phải là vì một nửa số tài sản hay sao?! Mộ Vi Lan, chị giả bộ ngây thơ giỏi đấy!”
Mộ Vi Lan bối rối.
Cô thật sự không biết Phó Chính Huy muốn chia một nửa tài sản cho cô.
Phó Hàn Tranh nhướn mày nói: “Em nghĩ Tiểu Lan thèm vào số tài sản của chủ hai à? Cô ấy là bà Phó, tất cả tài sản dưới tên anh đều thuộc về cô ấy. Cô ấy có vô số tài sản, cô ấy còn cần phải quan tâm đến số tài sản của chú hai sao?"
Phó Giai kinh ngạc, hai chân lùi lại phía sau, như thể không tin. “Sao có thể như thể được....
Ngay cả khi Mộ Vi Lan là bà Phó, nhưng làm sao Phó Hàn Tranh có thể sẵn lòng trao hết tất cả tài sản cho Mộ Vi Lan?
Đến cả Mộ Vi Lan cũng không ngờ Phó Hàn Tranh sẽ nói ra những điều như vậy.
Dù sao thì cô kết hôn với anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến số tài sản của anh. Sau khi Phó Giai bực bội rời đi, Phó Hàn
Tranh giơ tay gọi Mộ Vi Lan lại gần mình.
Mộ Vi Lan lật chăn ra, chạy đến bên giường bệnh của Phó Hàn Tranh.
Không thể không thừa nhận rằng giường của Phó Hàn Tranh ẩm hơn giường của cô rất nhiều. “Hàn Tranh, người anh thật là ấm.”
Đặc biệt là khi ở trong vòng tay của anh, cô cảm thấy rất ấm áp và yên tâm.
Mộ Vi Lan thoải mái như một con mèo con, cô nheo mắt lại sau đó nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Thím hai vào đồn cảnh sát thay cho Phó Giai, chúng ta thật sự ngồi yên không quản sao?” "Bây giờ vẫn chưa có nhân chứng xác thực, cảnh sát chỉ tìm thím hai để nắm rõ tình hình. Anh đã kêu Từ Khôn đi hỏi thăm rồi, chiều nay thím hai sẽ được ra ngoài. “Có vẻ như Phó Giai vẫn chưa biết điều này.”
Nếu không, Phó Giai chắc chắn sẽ không đến cầu xin hai người.
Phó Hàn Tranh nói: “Nếu bắt buộc phải bỏ qua cho em ấy, anh đương nhiên phải để em ấy chịu cực khổ một chút.
Mộ Vi Lan biết rằng tình thân khó có thể cắt đứt được. Dù sao Phó Giai cũng là đứa em gái duy nhất của Phó Hàn Tranh, cho dù Phó Giai có làm chuyện xấu xa đi chăng nữa, Phó Hàn Tranh cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ người nhà họ Phó.
Điều này đối với Phó Hàn Tranh mà nói là không thỏa đáng, còn đối với nhà họ Phó và tập đoàn Phó Thị, nếu Phó Giai thật sự ngồi tù, vậy đó cũng là một tin tức không hay ho gì. “Chỉ là, em thật sự không hiểu, tại sao chú hai lại muốn cho em một nửa tài sản của chú ấy? Hơn nữa, sức khỏe của chú hai tốt như vậy, sao đột nhiên lại phải lập di chúc?”
Đôi mắt Phó Hàn Tranh tối sầm lại: “Anh sẽ tìm chủ hai để hỏi rõ việc này.”
Nhưng mà, Mộ Vi Lan quan tâm đến một thứ khác hơn là điều này. “Vừa nãy anh nói trước mặt Phó Giai rằng tất cả tài sản của anh đều là của em, điều này là thật sao?”
Hay là, anh chỉ cố tình nói như thế trước mặt Phó Giai mà thôi?
Phụ nữ không ham tiền, nhưng lại vô cùng quan tâm đến tấm lòng của người đàn ông dành cho mình. Đôi khi trong một gia đình, người đàn ông sẵn sàng đưa hết tiền của mình cho vợ cũng là thể hiện tình yêu và lòng chung thủy.