Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 276: Cả đời làm một đứa trẻ trước mặt bọn họ




Trước khi Phó Hàn Tranh bước vào phòng bệnh, hít thở một hơi sâu, lấy lại tinh thần, rồi mới bước vào.



Mộ Vi Lan đang nằm trên giường, vừa mới tiêm xong, sắc mặt không được tốt, sau khi nhìn thấy Phó Hàn Tranh, vội vàng hỏi: “Hàn Tranh, bác sĩ nói sao rồi?"



Phó Hàn Tranh muốn nói cho cô biết đứa bé này không giữ được nữa, nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp như thế của cô, lại không chịu được.



Ngồi xuống bên cạnh cô, chìa tay xoa lên mái tóc của cô, đôi môi mỏng cong lên, nói: “Không sao, bác sĩ nói phải chú ý, nghỉ ngơi cho tốt."



Mộ Vi Lan nhìn anh, không chắn chắn hỏi: “Thật không?”



Phó Hàn Tranh nhìn vào mắt cô, gật gật đầu: “Em ngủ một lúc trước đi, anh sẽ ở đây, không đi đâu cả.” "Um."



Phó Hàn Tranh đỡ cô nằm xuống, đắp chặn cho cô, nhưng Mộ Vi Lan nằm một hồi lâu, vẫn không ngủ được. “Hàn Tranh, em không ngủ được.



Phó Hàn Tranh chìa ta, che lên hai mắt của cô, “Nhắm mặt. vào, một chút nữa là sẽ ngủ được thôi.”



Phó Hàn Tranh ở bệnh viện giải quyết công việc của một ngày, buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Vi Lan thấy anh vẫn chưa đi. “Hôm nay anh không cần đến công ty sao? Chẳng phải nói em không sao rồi sao, anh vẫn là đến công ty đi?”



Nhưng Phó Hàn Tranh lại đỡ cô dậy, nói: “Hôm nay chúng ta có thể ra viện rồi, anh cũng không đến công ty, hôm nay anh cùng em đi ra ngoài.



Mộ Vi Lan bị anh kéo dậy, nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng chẳng phải bác sĩ nói phải nghỉ ngơi sao? Em có thể ra ngoài chơi cùng anh à?" "Không sao, bác sĩ cũng nói phải đi lại một chút, chúng ta lại không làm gì mạnh, anh chỉ là đưa em đi ăn những món em muốn ăn, rồi xem phim cùng em thôi.”



Mộ Vi Lan mỉm cười, ôm lấy cổ của anh, hỏi: "Vậy chúng ta hôm nay là đi hẹn hò sao?" “Ừm.” Phó Hàn Tranh điềm tĩnh trả lời một câu.



Sau khi Mộ Vi Lan thay quần áo xong, Phó Hàn Tranh cúi người, đeo giày giúp cô.



Sau khi tắm rửa xong, làm xong thủ tục ra viện, Phó Hàn Tranh liền đưa Mộ Vi Lan đi ăn sáng.



Ngồi trên xe, Phó Hàn Tranh hỏi cô: “Em muốn ăn cái gì?”



Mộ Vi Lan nghĩ một lúc lâu, nói: “Ừm... em muốn ăn cơm cuộn và đậu phụ bán ở quầy đồ ăn vặt gần trường cấp ba.



Mộ Vi Lan không ngờ rằng, Phó Hàn Tranh còn thực sự lái xe, đưa cô đến quầy bán đồ ăn sáng ở gần trường cấp ba Bắc thành.





Sau khi tìm xong nơi đỗ xe để dừng xe, Phó Hàn Tranh cho cô ngồi xuống cạnh chiếc bàn lộ thiên ăn sáng.



Mộ Vi Lan ngồi ở đó, nhìn Phó Hàn Tranh mua cơm cháy cho cô, Mộ Vi Lan còn nhắc nhở một tiếng: “Hàn Tranh, em không ăn ngọt đâu nhé, em muốn ăn loại có đậu đũa ấy!”



Bà cô làm cơm cuộn nghe thấy thế, cười nói: “Được rồi, vợ anh thích ăn mặn, tôi cho thêm chút đậu đũa và rau cải muối.



Tay nghề của bà cô làm cơm cuộn rất nhuần nhuyễn, một lát liền gói xong một cuộn cơm cháy, đưa cho Phó Hàn Tranh.



Phó Hàn Tranh còn muốn một bát đậu phụ, bê đến đặt trước mặt Mộ Vi Lan. “Mau ăn đi."




Mộ Vi Lan thấy anh chỉ mua một phần, hỏi: “Anh không ăn à?” “Anh không đói, em ăn đi.”



Phó Hàn Tranh vốn dĩ không hay ăn sáng, mà hôm nay, cũng càng không có tâm trạng để ăn.



Mộ Vi Lan nhìn anh mỉm cười, cầm lấy cuộn cơm cháy, không kìm được động đậy ngón tay, "Vậy em ăn trước đây!”



Cắn một miếng, trong cuộn cơm cháy, có gói quẩy, xúc xích, đậu đũa và rau cải muối, còn có một tí ruốc, quầy rất mềm, cơm rất thơm, Mộ Vi Lan ăn rất ngon lành.



Trước đây khi còn học cấp ba, đều mong muốn ngày nào ăn sáng cũng được ăn một cuộn cơm cuộn và một bát đậu phụ.



Đã lâu lắm rồi chưa ăn lại, cô cực kì nhớ vi.



Phó Hàn Tranh thấy cô ăn ngon lành như vậy, cong mắt dịu dàng nhìn cô, “Ngon như vậy sao?" “Đúng thế, anh có muốn thử một miếng không?”



Mộ Vi Lan đưa cuộn cơm cô vừa cắn đến sát miệng của Phó Hàn Tranh, nhưng cô lại thấy không được vệ sinh cho lắm, đang muốn mua một cái mới cho Phó Hàn Tranh, Phó



Hàn Tranh đã nhìn vào tay cô, cúi đầu xuống cần một miếng. Mộ Vi Lan ngồi đối diện với anh, vành tai đỏ lên hỏi: "Rất ngon đúng không?”



Phó Hàn Tranh điềm đạm trả lời cô, “Cũng được."



Cô rủ mắt, ăn tiếp cuộn cơm kia, chỉ cảm thấy ánh mắt trên đỉnh đầu của người đàn ông kia, càng thêm nóng bỏng hơn.




Đợi Mộ Vi Lan ăn xong, ăn no nê, liền ngẩng đầu nhìn anh. “Hôm nay sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ, chắc không phải là anh có chuyện gì giấu em đấy chứ?"



Phó Hàn Tranh tỏ ra rất điềm tĩnh, đột nhiên chìa tay ra, Mộ Vi Lan theo phản xạ động đậy, người đàn ông chau mày, “Đừng động đậy.”



Mộ Vi Lan ngoan ngoãn ngồi ở đó không cử động, Phó Hàn Tranh lấy một miếng cơm dính bên miệng cô xuống, “Bao nhiêu tuổi rồi, ăn cơm vẫn còn dính cơm lên miệng thế này."



Mộ Vi Lan nhìn xong, dựa đầu lên trên vai anh, ngọt ngào nói: "Bị anh chiều quả đấy, em nguyện làm trẻ con cả đời." "Ba tuổi?" “Ba tuổi không được sao?"



Phó Hàn Tranh ngâm nga, “Anh không lên giường với Mộ Vi Lan ba tuổi đâu.”



Sau khi rời khỏi quầy bán đồ ăn sáng, Phó Hàn Tranh lại đưa cô đi xem phim.



Hôm nay không phải cuối tuần, là buổi sáng của ngày làm viêhc, trong rạp phim cũng không có ai, chỉ có một cặp đôi ngồi phía trước bọn họ.



Phó Hàn Tranh mua hai cốc coca và một gói bỏng to.



Mộ Vi Lan vốn dĩ muốn uống coca, nhưng lại vô cùng do dự hỏi anh: “Em đang mang thai cũng được uống coca à? Đồ uống có ga có ảnh hưởng đến đứa bé không?”



Phó Hàn Tranh an ủi: “Uống vài ngụm chắc không sao đâu.”




Mộ Vi Lan uống xong hai ngụm, thực sự không uống nữa.



Đèn trong rạp phim được tất đi, màn hình đen tối trước mặt sáng lên, sau khi chạy hết một đoạn quảng cáo nhỏ, thì bộ phim bắt đầu.



Phim mà Mộ Vi Lan chọn, là một bộ phim tình cảm.



Đoạn trước có hơi hài hước, nhưng đến nửa sau bộ phim, lại có chút cảm động, sau khi Mộ Vi Lan mang thai, càng thêm nhạy cảm, không kìm được nước mắt.



Phó Hàn Tranh không quá chuyên tâm vào bộ phim, vì thế rất nhanh liền chú ý đến tâm trạng của Mộ Vi Lan, giơ tay ôm lấy đầu của cô đặt lên vai của mình.



Mộ Vi Lan lau nước mắt ước đẫm lên vai của anh.




Cuối cùng, trong phim, nam chính là đang dùng máy bay trực thăng để cầu hôn với nữ chính, rất lãng mạn.



Mộ Vi Lan lại cảm động đến phát khóc.



Trong bóng tối, Phó Hàn Tranh chìa cánh tay ra, ngón tay đặt lên khoé mắt của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.



Mộ Vi Lan vùi vào trong lòng anh.



Sau khi từ rạp phim đi ra, Phó Hàn Tranh hỏi: "Cảm động như vậy sao?" Mắt Mộ Vi Lan vẫn còn đỏ, "Anh không hiểu.



Phụ nữ là động vật có cảm tính hơn đàn ông, mà đàn ông lại vô cảm với rất nhiều bộ phim tình cảm, Phó Hàn Tranh cũng vậy, vì nhận định tình huống đó, sẽ không xảy ra với bản thân bọn họ, cũng nhận định trong phim đều là giả.



Bọn họ đi dạo trong trung tâm, đi đến một tiệm mẹ và bé, liền bị nhân viên bán hàng nhiệt tình kéo vào.



Mộ Vi Lan đúng lúc cực kì muốn xem đồ mẹ và bé, nghiêm túc nghe nhân viên giới thiệu cho cô.



Phó Hàn Tranh chau mày, đứng bên cạnh cô, có chút không thoải mái. “Cô gái, cô xem, mẫu xe sơ sinh này, bé từ một tuổi đến tuổi đều có thể ngủ, là xe nhập khẩu đấy, bây giờ đang giảm giá, cô xem cô và chồng có muốn mua một chiếc không?"



Mộ Vi Lan bị chiếc xe sơ sinh đáng yêu đó thu hút, hỏi người đàn ông bên cạnh, “Hàn Tranh, hay là chúng ta mua trước đi, hôm nay giảm giá đấy.”



Phó Hàn Tranh rất thoải mái: “Nếu như em thích, vậy chúng ta sẽ mua.” Nhân viên cười nói: “Anh thật là phóng khoảng, vừa nhìn đã biết là rất yêu vợ



Mộ Vi Lan đỏ mặt, nhân viên lại nói: “Vậy cô gái, chúng ta có xem cái khác không?” “Được thôi.”



Mua một đống, Phó Hàn Tranh để lại địa chỉ, bảo cửa hàng bọn họ trực tiếp chuyển để nhà, sau khi từ tiệm mẹ và bé đi ra, tâm trạng của Mộ Vi Lan trở nên rất tốt. “Ôi trời? Hàn Tranh, có phải chúng ta mua quá sớm rồi không?" “Không sớm, con nói đến là đến.”



Phó Hàn Tranh giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm rồi, hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”



Mộ Vi Lan nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Em muốn ăn cá dưa chua, không biết ở trung tâm này có hay không.”