Mười giờ sáng, tập đoàn Phó thị công khai một tin tức mới mang tính bùng nổ “CEO Phó Hàn Tranh tập đoàn Phó thị sẽ làm lễ đính hôn với thiên kim Diêu thị của Hải thành vào 5 giờ chiều hôm nay tại khách sạn Banyan Tree."
Tiểu Đường Đậu đang ngồi trên ghế ăn sáng, sau khi nghe thấy tin tức này, liền chau mày hỏi Phó Chính Viễn ở bên cạnh. “Ông nội, bố đã kết hôn với Mộ Mộ rồi, tại sao còn muốn đính hôn với người phụ nữ khác chứ?"
Phó Chính Viễn xem được tin tức này, cũng đơ người ra, Hàn Tranh không thèm thương lượng cùng ông liền trực tiếp ra quyết định, như vậy, là anh đã li hôn với Mộ V Lan rồi sao?
Nhưng Phó Chính Viễn lại không dám nói cho tiểu Đường Đậu biết chuyện này, sợ đứa bé sẽ tổn thương, dẫu sao thì, đứa bé cũng thích Mộ Vi Lan như thế.
Phó Chính Viễn xoa đầu của tiểu Đường Đậu, nói: “Đường Đậu cứ ăn trước đi, để ông nội đi hỏi.”
Tiểu Đường Đậu nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ông nội, ông nhất định phải hỏi rõ ràng đấy nhé, cháu không muốn để bố và Mộ Mộ rời xa nhau đâu, cháu chỉ muốn để Mộ Mộ làm mę cháu thôi!” “Được. Dì Lan, chăm sóc tốt cho tiểu Đường Đậu, tôi đi giải quyết chút việc. “Vâng, ông Phó.”
Phó Chính Viễn vào trong phòng sách, gọi điện thoại chó Phó Hàn Tranh. “Hàn Tranh, tin tức sáng nay, là chuyện gì thế? Con đã li hôn với Mộ Vi Lan rồi sao?" “Bố, vì sơ suất của con, mà danh tiếng của Phó thị bị chịu tổn thất, bây giờ nội bộ
Phó thị vô cùng hỗn loạn, con đính hôn với Diêu Chỉ Nguyệt, sẽ giành được sự ủng hộ của nhà họ Diêu, vậy thì Phó thị chúng ta rất nhanh thôi sẽ hồi phục lại danh tiếng, đồng thời, sẽ còn lớn mạnh hơn thực lực trước kia, lãnh thổ thương nghiệp của chúng ta sẽ càng thêm rộng lớn.
Ánh mắt của Phó Chính Viễn hiện lên vẻ không hiểu, chau mày lại, than thở nói: “Nhưng con có từng nghĩ đến đứa bé trong bụng của Mộ Vi Lan không?" “Nếu bố muốn đứa bé đó, vậy thì hãy bỏ mẹ giữ con.” “Hàn Tranh... con thay đổi rồi."
Phó Chính Viễn cầm vào gậy, cảm thấy không vui Phó Hàn Tranh đột nhiên lại trở nên máu lạnh vô tình như vậy.
Phó Hiệu ở đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng, “Bố, con là vì tập đoàn Phó thị, sao bố có thể nói con như vậy chứ?" “Con có thích thiên kim nhà họ Diêu không?” “Thích hay không thích đều không quan trọng, quan trọng là, nhà họ Phó làm thông gia với nhà họ Diêu, không chỉ khiến cho những cổ đông lộn xộn kia của Phó thị yên phận lại, mà còn làm cho đối thủ cạnh tranh thương nghiệp càng thêm nể nang chúng ta, đây có cái gì là không tốt chứ?" “Hàn Tranh, bố không hy vọng con lấy hôn nhân và hạnh phúc của bản thân đi làm thẻ đánh bạc của thương trường." “Bố, chuyện này con đã quyết định rồi, và lại, bây giờ tin tức đã công bố ra ngoài rồi, không có đường lui nữa đâu.”
Trong biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh.
Khi Mộ Vi Lan nghe thấy tin tức này, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Phó Hiệu muốn đính hôn với Diêu Chỉ Nguyệt sao?!
Tâm trạng cô vừa kích động, bụng liền bắt đầu kéo đến cơn đau. "A..."
Cô không thể khoanh tay chờ chết, cô bắt buộc phải đi ngăn cản Phó Hiệu đính hôn với Diêu Chỉ Nguyệt
Nhưng vừa đứng dậy, cơn đau của bụng lại càng thêm dữ dội hơn.
Trong biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, có vài vệ sĩ mặc áo đen xông tới. “Các người muốn làm gì!”
Tên dẫn đầu nói: “Tổng giám đốc Phó nói rồi, vì để đảm bảo lễ đính hôn hôm nay được diễn ra thuận lợi, cô bắt buộc phải ngoan ngoãn ở trong yên trong căn biệt thự này!”
Mấy tên vệ sĩ giữ chặt lấy cánh tay của Mộ Vi Lan, dùng dây thừng trói chặt cô lại, mấy người đàn ông cao to vạm vỡ nhìn chằm chẳm vào cô. “Các người thả tôi ra! Thả tôi ra!" “Tôi khuyên cô hãy tiết kiệm sức lực một chút!”
Vì vùng vẫy và kháng cự, bụng của Mộ Vi Lan càng thêm đau dữ dội, mặt cô nhợt nhạt đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, “Bụng tối đau... các người thả tôi ra...
Mấy tên vệ sĩ nghĩ rằng cô giả vờ, lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, chúng tôi không tin cô đầu! Hôm nay, cô đừng hòng ra khỏi căn biệt thự này!”
Tròn đó có một tên vệ sĩ, trực tiếp thu lại điện thoại của cô, rồi tắt máy.
Mộ Vi Lan cảm giác phần bụng dưới có gì đó đang quấy lên, mặt mũi co lại thành một nhúm, “Cầu xin anh... thả tôi ra... bụng tôi thực sự rất đau.. nếu như đứa bé xảy ra chuyện... Phó Hiệu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đầu...
Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau. “Tuy tổng giám đốc Phó muốn đính hôn với cô chủ nhà chúng ta, nhưng trong bụng của người phụ nữ này suy cho cùng cũng là con của tổng giám đốc Phó, nếu như đứa bé trong bụng cô ta thực sự xảy ra chuyện, thì tổng giám đốc Phó có tính sổ với chúng ta không nhỉ?"
Một giọng nói thấp trong đó lên tiếng: “Đại ca, em thấy vẫn là nên gọi điện thoại cho cô chủ để hỏi đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì dẫu sao cũng là mạng người, chúng ta không gánh vác nổi đầu. “Cũng được, mấy người các cậu trông chừng cô ta, tôi đi gọi điện thoại.
Tên cầm đầu gọi điện thoại chi Diêu Chi Nguyệt, hỏi: "Cô chủ, Mộ Vi Lan đột nhiên đau bụng, tôi thấy cô ta không giống đang giả vờ đâu, trong bụng cô ta suy cho cùng cũng là mang thai đứa con của tổng giám đốc Phó, nếu tổng giám đốc Phó biết chuyện này thì có vui không đây? Chị bằng đưa cô ta đến bệnh viện nhé?"
Diêu Chỉ Nguyệt ở đầu dây bên kia, lạnh lùng nói: “Hôm nay ai cũng không thể ngăn cản tôi đính hôn với Phó Hiệu, đứa bé đó trong bụng cô ta, vừa lúc là phiền toái, nếu như thực sự xảy ra chuyện, tôi cũng coi như giải quyết được một phiền phức cho Phó Hiệu.” “Vâng, cô chủ. “Đúng rồi, đưa Mộ Vi Lan đến nơi khác, tôi sợ cậu chủ nhà họ Giang kia sẽ tìm đến đó, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." “Vâng."
Mộ Vi Lan bị cưỡng ép đưa vào trong một chiếc xe màu đen, tay chân đều bị trói chặt. “Các người rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu! Thả tôi ra!" “Nếu cô còn nhiều lời, tôi sẽ bịt mồm cô lại đấy!”
Mộ Vi Lan cắn môi, giận dữ nhìn chăm chẳm bọn họ, "Nếu như tôi xảy ra chuyện, Phó Hàn Tranh nhất định sẽ đến tìm các người tính sổ!” “Haha, tổng giám đốc Phó sớm đã không để cô vào trong lòng rồi, nếu như tổng giám đốc Phó thực sự để cô vào trong lòng, thì sẽ để cho chúng tôi đến giám sát cô sao?"
Mộ Vi Lan chau mày: “Anh nói cái gì? Là Phó Hàn Tranh bảo các người bắt cóc tôi sao?” “Tổng giám đốc Phó chính là sợ người phụ nữ điên như cô đến làm hỏng lễ đính hôn của cô chủ nhà chúng tôi, vì thế mới bảo chúng tôi giám sát cô, đề phòng xảy ra tại hoạt
Cũng đúng... người của bây giờ là Phó Hiệu...mọi thủ đoạn của Phó Hiệu cô cũng từng nhìn thấy.
Rất nhanh, mắt của Mộ Vi Lan liền bị quấn vào một dây vải đen, cô bị đưa vào trong một căn phòng, xung quanh giống như là biển, vì cô nghe được tiếng gió và tiếng sóng rất lớn, còn ngửi thấy mùi mặn, chắc là gió biển. “Đây rốt cuộc là ở đâu?” "Ngoan ngoãn ở yên đây, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí với cô!” “Bụng tôi đau, anh bắt buộc phải tìm cho tôi một bác sĩ đến đây!”
Người đó vốn dĩ không phản ứng gì, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Phó nói rồi, đứa con trong bụng cô là thứ phiền phức, không có nữa thì càng tốt!”
Trái tim của Mộ Vi Lan, ngay lập tức co rúm lại, hai bàn tay cũng dần dần siết chặt vào.
Cô gục ngã trên nền đất lạnh buốt, xung quanh vô cùng tăm tối, phần bụng dưới kéo đến từng cơn đau quặn lại, toàn thân trở nên lạnh toát
Nước mắt, từ trong khoé mắt rơi ra, làm ướt hết cả hai mắt đang bị quấn dây vải đen.
Hàn Tranh... rốt cuộc anh đang ở đâu... em khó chịu quá... Hàn Tranh...
Khách sạn Banya Tree, 5 giờ chiều. Sau khi Diêu Chỉ Nguyệt thay quần áo và trang điểm xong, liền đi vào trong phòng tổng thống.
Nhìn thấy Phó Hiệu đang đứng trước cửa sổ, tay phải ấn chặt vào lồng ngực, biểu cẩm rất hung dữ.
Bên tại anh ta, cứ vắng vắng giọng nói đáng thương cầu cứu của Mộ Vi Lan. “Hàn Tranh... Hàn Tranh... bụng em đau quá... Hàn Tranh... anh mau đến cứu em đi.”
Diêu Chỉ Nguyệt giảm lên đôi giày cao gót bước đến, vội vàng dìu lấy anh: “Phó Hiệu, anh sao thế?”
Phó Hiệu cắn chặt răng, mở miệng một cách khó khăn: “Hình như Phó Hàn Tranh muốn ra ngoài rồi." “Anh nói cái gì?”
Phó Hiệu giữ chặt lấy vai của Diêu Chỉ Nguyệt, đôi mắt đen nghiêm nghị nhìn chằm chăm cô ta: “Có phải em đã làm gì với Mộ Vi Lan rồi không?”
Diêu Chỉ Nguyệt bị Phó Hiệu doạ đến phát sợ, "Em... em chỉ là cho người trông chừng cô ta, không cho phép cô ta đến làm hỏng lễ đính hôn của chúng ta! Em không làm gì cô ta cả!"
Điện thoại của Diêu Chỉ Nguyệt đột nhiên reo lên, nhưng lại bị Phó Hiệu cướp lấy, nghe máy.
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói hoảng loạn, “Cô chủ, không xong rồi, Mộ Vi Lan chạy mất rồi! Giữa hai chân cô ta toàn là máu... lúc tôi sai người đi tìm bác sĩ cô ta, cô ta..."
Điện thoại bị Phó Hiệu đập mạnh xuống đất! “Rốt cuộc cô đã làm gì với Mộ Vi Lan!” Bàn tay to của Phó Hiệu, siết chặt vào cổ của Diêu Chỉ Nguyệt “Phó Hiệu! Anh bình tĩnh một chút! Đứa bé đó khụ khụ.. đó vốn dĩ không phải là con của anh... "A...!"
Phó Hiệu hai tay ôm chặt lấy đầu, đầu đau đến nỗi như sắp nổ tung!
Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng ý thức của mình đang dần dần mất đi, Phó Hàn Tranh dường như muốn xuyên thủng màng giam vũng vẫy thoát ra ngoài...
Sức lực toàn thân của Phó Hiệu dần dần yếu ớt, trước mắt, là một màu đen, rồi ngất xỉu ra đất. “Phó Hiệu! Phó Hiệu!”
Một giây, hai giây, ba giây...
Không biết trôi qua bao lâu, hai mắt của người đàn ông, dần dần mở ra...
Phó Hàn Tranh chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội...
Tiểu Lan... Tiểu Lan đang gọi anh!
Diêu Chỉ Nguyệt đến đỡ Phó Hàn Tranh dậy, nhưng lại bị anh đẩy ra, “Tiểu Lan rất cuộc đang ở đâu!
Diêu Chỉ Nguyệt bị anh đẩy ngã xuống đất, nằm bò ra trên thảm, nhìn vào người đàn ông ở trước mặt, sắc mặt trắng bệch, “Anh... anh... anh là Phó Hàn Tranh sao?!
Cho dù cô ta biết Phó Hàn Tranh có triệu chứng phân liệt nhân cách, nhưng cũng không ngờ rằng, một người sống rành rành, lại hoàn toàn biến thành một người khác trong nháy mắt
Biển đêm mênh mông, Mộ Vi Lan ông lấy bụng dưới, bước đi một cách khó khăn, cô phảng phất nghe thấy tiếng bước chân, những người đó đang tìm cô, ánh mắt bỗng run rẩy, cô vội vàng trốn vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Cô ra sức bịt chặt miệng, chịu đựng cơn đau và nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn những người đó chia nhau đi tìm cô. “Tiểu Hổ, cậu đưa người đi tìm bên kia! Bắt buộc phải tìm được Mộ Vi Lan! Ngộ nhớ cô ta đến phá hỏng lễ đính hôn thì không xong đâu!”
Sau khi những người đó rời đi, Mộ Vi Lan mới chịu đựng cơn đau bò dậy.
Ở đây quá nguy hiểm, cô bắt buộc phải rời khỏi đây!
Nhưng xung quanh đây toàn là biển! Cô phải chạy trốn như thế nào đây!
Nước mắt, không kìm được mà rơi xuống...
Hai tay cô ôm lấy bụng, khàn tiếng nói: “Con ơi... con nhất định phải kiên trì đến cùng... mẹ rất nhanh thôi sẽ đưa con đến bệnh viện... đừng sợ...
Mộ Vi Lan kéo theo cơ thể nặng trĩu, không biết là chạy bao lâu, hai chân của cô càng chạy càng nặng, như thể chứa đầy chì vậy...
Rất mệt... rất mệt... cô thực sự không chạy được nữa rồi. “Đại ca! Mộ Vi Lan ở bên kia!” “Mau đuổi theo cho tôi!”
Phía sau có người đang đuổi cô, Mộ Vi Lan sợ hãi lao về phía trước, khi chạy đến rìa của hòn đảo, phía sau là một vùng biển rộng lớn và sâu thẳm.... “Các người đừng đến đây! Các người không thể giết chết con của tôi được!” “Cô đừng giãy giụa nữa! Mau theo chúng tôi về!”
Mộ Vi Lan kinh hồn bạt vía, “Không... không... tôi sẽ không về cùng các người đâu! Phó Hiệu và Diệu Chỉ Nguyệt muốn giết chết con của tôi! Các người đừng qua đây!”
Mộ Vi Lan lùi về phía sau... chân bỗng bị trượt. "A...!"
Mộ Vi Lan ngã vào trong biển cả Dưới trời đêm, một giọng nói nam quen thuộc trong sáng cất lên. “Tiểu Lan!"