"Tôi không có, tôi làm sao có thể yêu Phó Hàn Tranh được, anh nghĩ nhiều rồi"
Kỳ Ngạn Lễ nhìn vào ảnh mất hoảng loạn của cô, anh ta khẽ cười: "Tôi còn tướng hôm qua cô cố tình đem chiếc vòng tay này về là muốn thăm dò tâm ý của Phó Hàn Tranh chứ."
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, mim môi nói: “Không phải anh nói để Phó Hàn Tranh yêu tôi, lấy được lòng tin của anh ấy là cách nhanh nhất và có hiệu quả nhất để trả thù sao? Nhưng mà, tối qua tôi đeo chiếc vòng tay này trên tay, anh ấy phản ứng lớn như thế, chứng tỏ trong lòng anh ấy Kiều Tang mới là người anh ấy thực sự quan tâm tới. Đã lâu như vậy rồi, tôi cảm thấy Phó Hàn Tranh sẽ không thể nào yêu tôi..."
Cô vẫn chưa nói xong, Kỳ Ngạn Lễ nhìn cô với ảnh mất tra hỏi: "Vi Lan, chắc không phải cô hối hận rồi đấy chứ? Nếu chuyện này đã bắt đầu rồi, chúng ta đã sớm cùng trên một chiếc thuyền. Cô xuống thuyền giữa chừng, con thuyền này sẽ bị lật đấy."
Mộ Vi Lan nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta: "Kỳ Ngạn Lễ, anh uy hiếp tôi?" “Tất nhiên không phải tôi uy hiếp cô, tôi chỉ sợ cô sẽ thực sự yêu Phó Hàn Tranh. Kế hoạch trước đây của chúng ta diễn ra rất thuận lợi, cô chạy đến đảo Ly Giang, anh ta thậm chí không tiếc hy sinh tinh mạng của bản thân chạy đi tìm cô. Điều này đủ để chứng minh trong lòng anh ta đã có cô rồi. Lần trước chúng ta lợi dụng Hạ Tuyết Tinh, để anh ta vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với cô. Vì cảm thấy có lỗi nên anh ta sẽ chỉ càng thêm tin tưởng cô, cô đã làm rất tốt, tốt đến mức..."
Kỳ Ngạn Lễ ghẻ sát lại gần cô, giọng nói trầm thấp: "Tôi đến mức khiến tôi còn tưởng cô là phim giả tình thật"
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay và hít một hơi thật sâu: "Kỳ Ngạn Lê, tôi có hai vần đề muốn hỏi anh "Hỏi." “Phỏ Hàn Tranh và Hạ Tuyết Tinh...thực sự.. thực sự làm điều đó sao?"
Kỳ Ngạn Lễ nhìn cô chằm chằm, anh ta khẽ cong môi và nói: "Vi Lan, cô hỏi vấn đề này, tôi thực sự sẽ nghĩ cô đang ghen đấy. Nhưng mà, cô đã hỏi rồi, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Cô tưởng, nam nữ đơn độc trong một phòng, Phó Hàn Tranh thực sự có thể nhìn được à?"
Một chút thất vọng lướt qua đôi mắt của Mộ Vi Lan. "Thất vọng rồi à? Cũng tại tôi đã không suy nghĩ thấu đáo, tôi chỉ nên để Phó Hàn Tranh nhầm tưởng råg.."
Mộ Vi Lan dường như không muốn nghe tiếp nữa, cô ngất lời anh ta và hỏi: "Điều thứ hai, tối hôm đó, trên đường Phó Hàn Tranh đến cục dân chính, có phải là anh sai người đâm Phó Hàn Tranh không? Tôi hy vọng chuyện này anh có thể thành thật trả lời cho tôi biết." “Tôi sai người đâm xe của Phó Hàn Tranh, anh ta chết rồi có ích gì cho tôi không? Tôi không ngại nói cho cô biết, tôi muốn hành hạ Phó Hàn Tranh từ từ. Nếu anh ta chết rồi, tôi không còn thú vui gì nữa”
Mộ Vi Lan bán tin bản nghi nhìn anh ta, Kỳ Ngạn Lễ bật cười nói: "Cô không tin tôi như vậy sao? Chúng ta là đồng minh, người cô tin tưởng nhất phải là tôi, không đúng sao?” "Anh Kỳ, những gì cần hỏi tôi đã hỏi xong rồi. Nếu anh không có việc gì khác, tôi quay lại làm việc đây."
Khi cô vừa quay người đi, Kỳ Ngạn Lễ đột nhiên gọi cô lại: "Đợi đã" "Anh còn có việc gì?” "Phó Thị gần đây đang nghiên cứu một lại chip thông minh, tôi nghĩ bọn họ đã nghiên cứu gần xong rồi. Bây giờ Phó Hàn
Tranh tin tưởng cô như vậy, cô nhân lúc họ chưa công bố, hãy đánh cấp con chip thông minh này, chắc là không có vấn đề gì chu?
Nhịp tim Mộ Vi Lan loạn một nhịp: "Anh kêu tôi đi đánh cắp con chip? Kỳ Ngan Lê, đây là chuyện bất hợp pháp, nếu để Phó
Hàn Tranh biết được.." "Cô sợ phải gánh vác trách nhiệm về việc ăn cấp con chip hay là sợ bị Phó Hàn Tranh biết được, sẽ làm tổn thương trái tim của anh ta?"
Mộ Vi Lan cúi xuống, kiềm chế cảm xúc trong mắt và bình tĩnh phân tích: "Tôi ăn trộm con chip này ra thì có thể làm được gì? Có ảnh hưởng gì đến Phó Thị không? Làm như vậy sẽ chỉ làm mất đi niềm tin của Phó Hàn Tranh đối với tôi.." "Chỉ cần cô ăn trộm con chip, tôi sẽ có cách để Phó Thị phải tổn thất nặng. Con chip này liên quan đến thị phần của Phó Thị trong năm nay, thậm chí là cả sau này. Nếu lần này thất bại, bọn họ sẽ tổn thất một khoản tiền lớn. Vi Lan, chẳng phải cô luôn muốn trả thù cho bố cô sao? Bây giờ cơ hội đến rồi, cô lại không nỡ làm hại Phó Hàn Tranh?" "Tôi chỉ cảm thấy tốt nhất là không nên manh động quả khi mà chưa nắm bắt rõ được tình hình." “Nếu cô muốn để Phó Thị thua thảm bại hơn thì cô phải cố gắng ăn trộm báo cáo tài chính và kế hoạch chiến lược sản xuất bán hàng của Phó Thị từ máy tính của Phó Hàn Tranh. Nếu kế hoạch chiếc lược sản xuất bản hàng của họ bị các công ty khác biết được, điều này mới là một đòn chí mạng đổi với Phó Thị”
Nhịp tim của Mộ Vi Lan đột nhiên dừng lại.
Cô đứng đó, im lặng một lúc lâu, Kỳ Ngạn Lễ tiếp tục thêm dầu vào lửa bên tai cô: “Vi Lan, cô hãy nghĩ đến việc bố cô chết thảm như thế nào. Nếu không phải Phó Hàn Tranh máu lạnh vô tình, bây giờ cô đã có thể tận hưởng niềm vui với bố cô. Cô không cần phải đi mang thai hộ, không cần phải chịu thua kẻ thù. Chỉ cần lúc đó Phó Hàn Tranh có một chút tính người, bố cô sẽ không nhảy lầu..."
Tranh tin tưởng cô như vậy, cô nhân lúc họ chưa công bố, hãy đánh cấp con chip thông minh này, chắc là không có vấn đề gì chu?
Nhịp tim Mộ Vi Lan loạn một nhịp: "Anh kêu tôi đi đánh cắp con chip? Kỳ Ngan Lê, đây là chuyện bất hợp pháp, nếu để Phó
Hàn Tranh biết được.." "Cô sợ phải gánh vác trách nhiệm về việc ăn cấp con chip hay là sợ bị Phó Hàn Tranh biết được, sẽ làm tổn thương trái tim của anh ta?"
Mộ Vi Lan cúi xuống, kiềm chế cảm xúc trong mắt và bình tĩnh phân tích: "Tôi ăn trộm con chip này ra thì có thể làm được gì? Có ảnh hưởng gì đến Phó Thị không? Làm như vậy sẽ chỉ làm mất đi niềm tin của Phó Hàn Tranh đối với tôi.." "Chỉ cần cô ăn trộm con chip, tôi sẽ có cách để Phó Thị phải tổn thất nặng. Con chip này liên quan đến thị phần của Phó Thị trong năm nay, thậm chí là cả sau này. Nếu lần này thất bại, bọn họ sẽ tổn thất một khoản tiền lớn. Vi Lan, chẳng phải cô luôn muốn trả thù cho bố cô sao? Bây giờ cơ hội đến rồi, cô lại không nỡ làm hại Phó Hàn Tranh?" "Tôi chỉ cảm thấy tốt nhất là không nên manh động quả khi mà chưa nắm bắt rõ được tình hình." “Nếu cô muốn để Phó Thị thua thảm bại hơn thì cô phải cố gắng ăn trộm báo cáo tài chính và kế hoạch chiến lược sản xuất bán hàng của Phó Thị từ máy tính của Phó Hàn Tranh. Nếu kế hoạch chiếc lược sản xuất bản hàng của họ bị các công ty khác biết được, điều này mới là một đòn chí mạng đổi với Phó Thị”
Nhịp tim của Mộ Vi Lan đột nhiên dừng lại.
Cô đứng đó, im lặng một lúc lâu, Kỳ Ngạn Lễ tiếp tục thêm dầu vào lửa bên tai cô: “Vi Lan, cô hãy nghĩ đến việc bố cô chết thảm như thế nào. Nếu không phải Phó Hàn Tranh máu lạnh vô tình, bây giờ cô đã có thể tận hưởng niềm vui với bố cô. Cô không cần phải đi mang thai hộ, không cần phải chịu thua kẻ thù. Chỉ cần lúc đó Phó Hàn Tranh có một chút tính người, bố cô sẽ không nhảy lầu..." em, rất lạnh và rất cô đơn."
Anh ta nóng lòng muốn biết, Phó Hàn Tranh sẽ phản ứng như thế nào khi bị người phụ nữ mình yêu và tin tưởng nhất phản bội.
Mộ Vi Lan lơ đãng cả buổi chiều, máy lạnh trong văn phòng thổi mạnh đến nỗi khi cô tan làm, cô bắt đầu hắt hơi và sổ mũi. Đến giờ tan làm, cô nhìn thấy một chiếc Maybach đen từ đăng xa, Khi cô lên xe, trong xe chỉ có Từ Khôn ngôi trên ghế lái, không thấy Phó Hàn Tranh đâu.
Từ Khôn mim cười giải thích: "Boss tối nay có một tiệc rượu phải tham dự, Boss muốn đưa cô Mộ đi cùng, nhưng Boss lại cảm thấy có chắc chắn không thích những bữa tiệc rượu nhàm chán như vậy, vì vậy Boss để tôi đến đây đón cô về nhà"
Trái tim Mộ Vi Lan ấm lên, cô đúng là không thích những bữa tiệc rượu kiểu đó, xung quanh đều là những người phụ họa hùa theo: "Làm phiền trợ lý Từ rồi, chúng ta đi đón Tiểu Đường Đậu đi." "Vâng."