Sau khi Phó Hàn Tranh đưa Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo, trong xe chỉ còn lại anh và Mộ Vi Lan.
Cô mim môi và nhắc nhở anh: "Này...Em phải đến Ả Hoa làm việc, anh tiện đường thả em ở gần Á Hoa là được."
Có và Phó Hàn Tranh mới làm lành, vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện này. Bây giờ nhắc đến, cô vô thức nhìn anh, quả nhiên sắc mặt anh rất ảm đạm và không tốt cho lâm. "Em, em biết anh không thích em tới Á Hoa làm việc. Nhưng Ả Hoa hiện giờ là công ty phù hợp nhất với em ở Bắc Thành. Em thực sự rất thích vẽ, cũng rất thích thiết kế. Phó Hàn Tranh, cho dù anh không ủng hộ em đến Ả Hoa làm việc, em vẫn sẽ đến đó làm việc. Nhưng em...em hy vọng có được sự ủng hộ của anh."
Sau khi nói xong, Mộ Vi Lan thận trọng nhìn về phía anh, sợ anh sẽ đột nhiên nổi giận, nhưng mặc dù Phó Hàn Tranh lạnh mặt, anh cũng không hề có dấu hiệu nổi giận.
Mộ Vi Lan chỉ coi đó là thái độ không phản đối, không úng hộ của anh. Chiếc Spyker đen dừng lại trước cửa công ty Ả Hoa. Mộ Vì
Lan cầm túi xách của mình lên, thấy anh im lặng suốt, cô nhẹ nhàng nói: "Em đi đây, anh lái xe chú ý an toàn nhé."
Khi cô quay người mở cửa xe, anh bất ngờ nằm lấy cổ tay cô và kéo có lại.
Mộ Vi Lan quay đầu nhìn anh: “Sao thế?" "Em có thể làm việc ở Ả Hoa, nhưng ngoại trừ công việc ra, em không được phép có bất kỳ quan hệ riêng tư nào với Kỳ Ngạn Lễ"
Khuôn mặt anh nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh lùng và nghiêm túc. Nhưng đây chắc chắn là sự nhượng bộ lớn nhất mà Phó Hàn Tranh có thể đưa ra.
Mộ Vi Lan cong môi, cô quay lại ôm cố anh và dịu dàng nói: "Em chắc chắn sẽ không có bất kỳ môi quan hệ riêng tư nào với Kỳ Ngạn Lề. Hơn nữa, anh ta là bạn trai của Quả Quả nên em càng không thể gần anh ta quá. Anh yên tâm, em chỉ đến Á Hoa làm việc mà thôi."
Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày, anh khit mũi, coi như là đồng "Vậy em đi đây?" ý.
Anh không có ý định buông cô ra, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô: "Chi có vậy thôi à?"
Mộ Vi Lan sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại. Mặt mũi cô đỏ tía tai, cô áp môi mình lên đôi mỏng của anh và hôn một cái.
Lúc này Phó Hàn Tranh mới hài lòng và buông cô ra, anh nghiêm túc dặn dò cô: "Còn nữa, Kỳ Ngạn Lễ tâm địa rất thâm sâu. Em đừng dễ dàng tin những lời anh ta nói." “Ừm, em biết rồi."
Sau khi ra khỏi xe, Mộ Vi Lan vẫy tay chào Phó Hàn Trong ở trong xe rồi mới quay người đi vào công ty.
Trên đường đi, cô vui vẻ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay đeo nhẫn của mình, khóe môi cô ấm áp cong lên.
Tòa nhà Á Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Kỳ Ngạn Lễ đang chuẩn bị họp, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào. “Cô Diệp, tổng giám đốc Kỳ đang họp, cô thực sự không thể vào trong được.”
Bên ngoài là tiếng ầm ĩ của Diệp Quá: "Anh tránh ra, bây giờ tôi phải gặp Kỳ Ngạn Lễ. Anh ấy đã trốn tôi cả tháng nay rồi!" Li Đạt không ngăn cản nổi, Diệp Quả xông thắng vào văn phòng.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Kỳ Ngạn Lên ngang đầu lên. Diệp Quả nhìn thấy anh ta, cô cau mày và hỏi: "Tại sao anh không gặp em?"
Cô đáng sợ như thể sao?
Kỳ Ngạn Lê đặt cây bút trong tay xuống, anh ta ngồi trên chiếc ghế xoay và lạnh nhạt nói: “Diệp Quá, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ với có rồi. Tôi không có hứng thứ với cô. Hơn nữa, một tháng trước, chúng ta đã chia tay rồi."
Diệp Quả phẫn nộ: "Em chưa nói em muốn chia tay! Bây giờ anh vẫn là ban trai của em!"
Li Đạt đứng bên cạnh ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc Kỳ. Có Diệp cứ đòi vào đây, tôi, tôi không thể ngăn cản cô ấy.."
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn Lí Đạt, lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài trước đi." “Vâng, thưa tổng giám đốc Kỳ."
Sau khi Lí Đạt rời khỏi văn phòng, Diệp Quả càng không kiêng nể gì cả: "Kỳ Ngan Lê, nếu anh đã không có hứng thú với em, vậy tại sao lúc đó anh lại đồng ý hẹn hò với em, để em có cơ hội thích anh?"
Ban đầu, cô chỉ có một chút thiện cảm với Kỳ Ngạn Lễ. Là do Kỳ Ngạn Lễ không từ chối cô, khiến cô lún sâu hơn. Bây giờ cô đã động lòng với anh ta thực sự, Kỳ Ngạn Lễ lại nói với cô rằng anh ta không có hứng thú với cô?
Diệp Quả là cô chủ của nhà họ Diệp, được người nhà họ Diệp nâng niu trong lòng bàn tay và được anh trai Diệp Tử Bác hết mực yêu thương và chiều chuộng từ nhỏ. Mặc dù tính cách của cô rất dễ hòa đồng, nhưng chưa từng có ai dám coi thường tình cảm của cô như vậy. Kỳ Ngạn Lễ là người đầu tiên! "Diệp Quả, chúng ta đều là người trưởng thành. Cô cứ bám lấy tôi, đuổi theo đến tận Á Hoa, cô không cảm thấy xấu hổ sao?"
Diệp Quả đỏ mặt, cô cắn môi và giận dữ nói: “Em có gì để xấu hổ chứ! Em chỉ là thích anh, điều đó cũng mất mặt hay sao?" "Nhưng tôi không thích cô. Lúc đó tôi cu cô ở quán bar chỉ là một điều rất bình thường mà thôi. Sau đó cô nói cô thích tôi, muốn trở thành bạn gái của tôi, đều là hành động tự phát của cô. Cô hãy nghĩ kĩ lại xem, tôi có nói tôi thích có không? Tôi thừa nhận cô là bạn gái của tôi khi nào?"
Nước mắt của Diệp Quả rơi lã chã, có nghẹn ngào nói: "Nhưng anh cùng em đi xem phim, cùng em ăn tối, tất cả những gì chúng ta từng làm đều là điều các cặp đôi thường làm!"
Kỳ Ngạn Lê bật cười: "Xem phim, ăn tối, những điều này đến cả bạn bè bình thường cũng có thể làm được. Tôi không từ chối những yêu cầu này của cô là bởi vì cô là cô chủ của nhà họ Diệp. Còn về những việc các cặp đôi thường làm mà cô nói, cô Diệp, tôi hình như chưa làm điều gì với cô
Diệp Quả cần chặt môi và trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta quá kiêu ngạo, cô không thể nói gì để phản kích lại.
Kỳ Ngạn Lễ nói đúng, anh ta chưa từng làm bất cứ điều gì vượt qua mức "bạn bè bình thường", anh ta thậm chí còn chưa từng ôm cô. Tất cả đều là tình cảm một phía của cô mà thôi! Cô siết chặt nắm tay, chậm rãi nói ra từng từ: "Anh thích Mộ
Vi Lan đúng không?"
Mục đích anh ta tiếp cận cô, là vì Mộ Vi Lan.
Mặc dù cô hỏi như thế, nhưng cô rất chắn chắn.
Mộ Vi Lan ôm chồng tài liệu đi đến văn phòng, cô dừng lại vài giây rồi nhanh chóng đẩy cửa đi vào: “Quả Quả, không phải như cậu nghĩ đâu. Mình và tổng giám đốc Kỳ không có bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào cả."
Diệp Quả quay lại nhìn cô và cười khẩy: “Nếu cậu đã không có mối quan hệ riêng tư nào với Kỳ Ngạn Lễ, tại sao cậu có thể nhảy đến Ả Hoa làm việc trong khi mình không biết một cái gì cả? Tại sao mình kêu cậu rời khỏi Ả Hoa, cậu lại không nghe? Vi Lan, minh và cậu làm bạn bao nhiêu năm. Mình coi cậu là người bạn thân nhất của mình, chỉ cần cậu có chuyện, mình đều đứng ra giúp đỡ cậu vô điều kiện. Nhưng cậu thi sao, tại sao cậu lại động đến người đàn ông mình thích?" "Quả Quả, mình đến LÁ Hoa làm việc hoàn toàn là vìẢ Hoa phù hợp với minh, minh..."
Diệp Quả đang tức giận, cô không muốn nghe lời giải thích của Mộ Vi Lan. Diệp Quả ngắt lời Mộ Vi Lan và lạnh lùng nói: "Mộ Vi Lan, từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là bạn nữa” Diệp Quả chuẩn bị đi ra ngoài, Mộ Vi Lan đuổi theo muốn giữ cô lại, nhưng lại bị Diệp Quả hất tay ra.
Sau khi Diệp Quả rời khỏi văn phòng, Mộ Vi Lan cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Kỳ, tại sao anh không giải thích rõ ràng với Quả Quả?" "Tôi giải thích gì với cô ấy? Một tháng trước, tôi đã nói rất rõ ràng với cô ấy rồi, là cô ấy không hiểu mà thôi." "Nhưng là do anh cho Quả Quả hy vọng
Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy, cầm tập tài liệu chuẩn bị đi họp. Sự quấy rầy của Diệp Quả cũng không làm ảnh hướng đến tâm trạng của anh ta. Khi anh ta đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan, anh ta nghiêng người nói: "Tôi còn tưởng cô xông vào đây là bởi vì cô có hứng thú với đáp án của câu hỏi đó."
Mộ Vi Lan nhiu mày sâu hơn.
Đáp án?
Cô chợt nhớ ra, Diệp Quả hỏi anh ta-Anh thích Mộ Vi Lan đúng không?