Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1250




Chương 1250:

Chính là chồng của chị.

Phó Mặc Hằng vẫn là nhịn xuống không có nói ra, Phó Mặc Hằng không hiểu được giữa chị mình và Lâm Bạc Thâm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng qua thái độ của anh ta thì chắc là cũng yêu chị cậu rất nhiều.

“Mau đi tắm rửa đi, đừng để mẹ thấy bộ dạng này của em, mẹ sẽ sợ ngất luôn đấy”

Phó Mặc Hằng lắc đầu: “Sao chị còn chưa ngủ nữa? Con gái thức khuya sẽ vừa xấu vừa già”

“Không cần em quản” – Phó Mặc Tranh cau mày, hình như em trai hôm nay nói hơi nhiều.

“Chị..” – Phó Mặc Hằng rất muốn đem những gì trong lòng nói ra nhưng nhìn chị gái luôn tỏ ra không có gì lại không biết phải nói sao.

Phó Mặc Tranh không muốn gia đình lo lắng, nên không ai nỡ làm cô khó xử. Ai cũng không xé xuống một bức màn mỏng manh này.

“Hôm nay làm sao vậy? Bị người ta đánh đến ngáo người à?”



“Chị, dù có xảy ra chuyện gì, chị cũng còn em, còn cha, còn mẹ, chị đừng chịu đựng một mình.”

Trái tim Phó Mặc Tranh thắt lại, mi mắt rủ xuống nhưng rất nhanh giấu đi: “Nếu không phải chị biết rõ chị không gì có thể cho em thì chị còn đang tưởng em muốn xin xỏ gì đó”

“Chị, em lớn rồi, em có thể bảo hộ chị”


Phó Mặc Hằng quay về phòng nằm vật ra, cậu nhìn tấm danh thiếp trên tay, nghiến răng nói: “Lâm Bạc Thâm, tốt nhất là anh chữa khỏi bệnh cho chị ấy bằng không tôi sẽ băm xác anh ra cho cá mập ăn.”

Phó Mặc Tranh bị mất ngủ.

Gô lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay video một lần nữa, nói chuyện với chính mình.

Trên màn hình đã nhảy vào với một tin nhắn.

“Em ngủ chưa?”

“Anh đang ở tầng dưới trong nhà của em”


Phó Mặc Tranh tắt máy ảnh, trong tiềm thức bước ra khỏi giường, kéo dép đến cửa sổ, mở một tấm rèm nhỏ, nhìn vào màn đêm.

Ánh trăng bạc rực rỡ và ngọn đèn đường vàng vọt bên đường, một người đàn ông dựa vào chiếc xe Maybach màu đen, đứng ở ngoài sân bên dưới nhà cô.

Anh nửa đêm không ngủ lại đến làm người mẫu ô tô trước sân nhà cô?

Phó Mặc Tranh không muốn để ý, quay trở lại giường cuộn chăn bông đi ngủ. Nhưng làm sao cô ngủ được nữa, Lâm Bạc Thâm đang đứng bên xe đợi cô trong tâm trí anh.

Phó Mặc Tranh cầm điện thoại nhìn vào giao diện trò chuyện với anh, một lúc sau mới trả lời: “Nửa đêm sao anh lại tìm tôi”

“Anh muốn gặp em”


Phó Mặc Tranh trả lời: “Tôi rất buồn ngủ và tôi sắp ngủ rồi”

Bên kia không trả lời lại.

Phó Mặc Tranh không biết xoay người xoay người bao lâu, cô đi chân trần xuống giường, đi đến bên cửa sổ, khẽ mở rèm, thấy người đàn ông dưới lầu vẫn chưa rời đi.


Có rất nhiều tàn thuốc đỏ rơi gần chân anh ta.

Phó Mặc Tranh siết chặt rèm cửa.

Lần trước nói không hút thuốc, cũng nói không viện lý do này nữa bây giờ vẫn hút.

Phó Mặc Tranh thực sự không muốn đi xuống.

Nhưng anh cứ đứng dưới lầu, cô thấy chướng mắt cực kỳ.

Sau khi Lâm Bạc Thâm hút xong một điếu thuốc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người mảnh mai xuất hiện trong cánh cửa.

Vẻ u ám trong mắt Lâm Bạc Thâm lập tức tản ra, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.