Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1244




Chương 1244:

Sau khi cúp máy, Lâm Bạc Thâm nhận được tin nhắn của Phó Hàn Tranh, là địa chỉ của cuộc hẹn.

Nửa giờ sau, bên trong quán cà phê trên đường Trường An.

Hai người ngồi đối diện nhau, khí thế ngang nhau, bình tĩnh vô cùng.

“Mối quan hệ giữa cậu và con gái tôi bây giờ là gì?” – Phó Hàn Tranh hỏi thẳng và không né tránh.

“Chúng tôi đã gặp lại được một thời gian, con đang theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý”

Phó Hàn Tranh nghiến răng: “Bảy năm trước, anh đã nói chia tay, bảy năm sau, anh quay lại tìm nó là có ý gì?

“Bảy năm trước, tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ năng lực, cũng không vì bác mà con rời đi. Khi đó, con thật sự không xứng với cô ấy.

Nhưng bảy năm qua, con chưa từng quên cô ấy.: Phó Hán Tranh lạnh lùng nói: “Thì sao?”



Lâm Bạc Thâm kiên định: “Cho nên hiện tại, con không muốn cùng cô ấy lãng phí một giây nào hết. Con yêu cô ấy, con muốn cô ấy, lần này cho dù là ai ngăn cản, con cũng sẽ không buông tay”

“Nhưng ngay từ đầu, chính cậu đã từ bỏ nó. Cậu có biết răng Đường Đậu vì cậu mà bị trầm cảm nặng không?”

Lâm Bạc Thâm mím môi, trầm giọng nói: “Con biết”


“Vậy bây giờ con vẫn còn muốn qua lại với nó, cậu muốn nó chết mới hài lòng?” – Phó Hàn Tranh nén giận quát lớn.

Anh không thể bình tĩnh với một người đàn ông đã khiến con gái mình bị tổn thương nặng nề.

“Bây giờ con xuất hiện bên cạnh cô ấy, hy vọng có thể khôi phục lại quan hệ giữa con và cô ấy, vì con mà cô ấy bị bệnh. Con không thể cứ ngồi nhìn. Nếu vì con mà cô ấy bị bệnh thì chính con sẽ khiến cô ấy hồi phục” – Giọng của Lâm Bạch Thâm không nhẹ cũng không nặng, nhưng rất da diết thể hiện sự quyết tâm.

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh vẫn đầy lạnh lùng, nếu không anh là người lịch thiệp thì vào lúc này, nắm đấm của anh đã đập vào mặt Lâm Bạc Thâm rồi.

“Phương pháp của cậu là gì? Cậu tiếp tục cào xé trái tim nó khiến nó lại tổn thương, lại cắt cổ tay?”


Lâm Bạc Thâm đứng dậy, cúi người về phía Phó Hàn Tranh, cúi đầu nói: Bác trai, cầu xin bác cho con thêm một cơ hội, con nhất định sẽ yêu thương cô ấy, dành cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất trên đời”

Thái độ chân thành, giọng điệu tôn trọng, Phó Hàn Tranh làm sao lại không nghe ra sự chân thành và kiên quyết trong lời nói của đối phương: “Cho nên, cho dù tôi can thiệp để khiến con tôi rời khỏi cậu, cậu cũng không đồng ý?”

Lâm Bạc Thâm đứng thẳng dậy và nói, “Xin lỗi, con không thể làm được”

Phó Hàn Tranh đột nhiên siết chặt nắm tay đứng dậy, hướng tới mặt của Lâm Bạc Thâm mạnh mẽ đánh xuống một quyền.

Lâm Bạc Thâm choáng váng, khóe miệng rướm máu nhưng không trốn tránh: “Bác trai, nếu đánh con khiến bác nguôi giận thì bác đánh thêm nữa đi”

“Nếu đánh chết cậu có thể khiến con gái tôi khỏe lại tôi đã đánh chết cậu từ lâu rồi”


Suy cho cùng Phó Hàn Tranh cũng là một người lý trí, nên đấm kia vừa hạ xuống xong anh cũng thu tay lại.

Lâm Bạc Thâm cười khổ, lau đi vết máu trên miệng: “Bác trai, con biết bác không tin con nhưng hiện tại con và đều có chung một mục đích, ai cũng muốn Mặc Tranh mau chóng khỏe lại”


“Cậu lấy gì đảm bảo cho nó? Cậu đừng quên bảy năm trước người bắt cóc nó là cha của cậu” – Anh không sao kìm được cơn giận.

“Phải, vậy nên bảy năm qua con không ngừng phấn đấu, bác nhìn tôi của bây giờ đi. Lâm Bạc Thâm của hiện tại hoàn toàn có thể bảo vệ cô ấy, hơn nữa con và ông ta đã cắt đứt liên hệ từ lâu. Mấy năm qua con cũng âm thầm giám sát động tĩnh của ông ta”

Phó Hàn Tranh biết bây giờ Lâm Bạc Thâm rất có năng lực, là người giàu có hàng đầu. Nhưng giao Đường Đậu cho cậu ta quá nguy hiểm. Ai có thể đảm bảo rằng Lâm Bạc Thâm sẽ lại chạm vào nút thắt trong lòng Đường Đậu, khiến Đường Đậu đau khổ. Nhưng Phó Hàn Tranh không có lựa chọn nào khác vì người con gái anh yêu nhất đã một lần tự tử băng cách cắt cổ tay. Anh không dám cược càng không dám không cược.

“Lâm Bạc Thâm nếu cậu dám tổn thương Đường Đậu một lần nữa, cậu sẽ chết không có chỗ chôn”

Lời vừa dứt, Phó Hàn Tranh sải bước rời quán cà phê trên đường Trường An.

Phó Mặc Tranh đang ở khách sạn thu dọn hành lý để quay về Bắc Thành, trong lúc cô đang làm việc thì chuông điện thoại vang lên. Người gọi là Lâm Bạc Thâm.

Phó Mặc Tranh khẽ cau mày, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cô vẫn trả lời: “Có chuyện gì vậy?”