Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1214




Chương 1214:

Năm đó Lâm Bạc Thâm tới nước Mỹ học kinh doanh sao, chứ không phải học uy hiếp người ta à?

“Anh không uy hiếp được tôi đâu, anh muốn đụng tới người của nhà họ Gố à, cũng không dễ như thế đâu”

Lâm Bạc Thâm cũng không phản bác: “Ừm, đúng là không dễ thật, nhưng chuyện đó cũng không ngăn cản được việc anh muốn xử cậu ta”

Lâm Bạc Thâm nhắc nhở cô: “Mặc Bảo, chỉ một lần này thôi, anh không có thừa sự nhãn nại.”

Phó Mặc Tranh duỗi cánh tay nhỏ nhắn gầy gò của mình ra, đẩy ngực anh một cái: “Hút thuốc rồi thì nên có tự giác không hôn người ta, sặc chết người rồi: Lâm Bạc Thâm hơi run, ánh mắt tối tăm, dần dần thả lỏng.

Anh nhìn bóng lưng rời đi của cô, khóe môi mỏng nhếch lên.

Cô bắt đầu quan tâm anh làm cái gì rồi, vậy rất tốt.

Nếu cô đã không thích khói thuốc, vậy thì anh có thể cai hoàn toàn.



Bản thân anh cũng không phải nghiện thuốc lá, chỉ là trong bảy năm ở nước Mỹ này thật sự rất cô đơn, hút thuốc một chút có thể khuây khỏa giải sầu.

Mà bây giờ anh có thể gặp lại cô, ôm cô vào lòng, hôn cô, vậy cũng hoàn toàn có thể vứt bỏ thuốc lá rồi.

Điện thoại di động trong túi quần tây reo lên.


Lâm Bạc Thâm bắt máy.

Đầu dây bên kia là Cố Đình Xuyên, cậu ta đi thẳng vào vấn đề: “Gặp mặt một lần đi, câu lạc bộ đấm bốc Tân Vũ”

Dứt lời, không chờ Lâm Bạc Thâm trả lời đã cúp máy ngay lập tức.

Đối phương có thể đoán được, anh chắc chắn sẽ tới chỗ hẹn.

Bởi vì Lâm Bạc Thâm cũng phải Bên trong câu lạc bộ đấm bốc Tân Vũ.


Cố Đình Xuyên đã thay quần áo thể thao ra, thấy Lâm Bạc Thâm mặc áo sơ mi và quần tây, khinh thường cười gi tìm cậu ta để tính sổ.

“Anh không sợ một lát nữa tôi đánh anh thê thảm hay sao? Tốt nhất anh đi thay quần áo đi, để một lát nữa tới giờ đừng bảo tôi ăn hiếp anh”

Cố Đình Xuyên quảng quần áo bên trong câu lạc bộ đấm bốc cho.

anh, Lâm Bạc Thâm cầm quần áo vứt thẳng xuống bên cạnh.

Lâm Bạc Thâm mở khuy áo sơ mi, thong thả xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay nhỏ thon dài lại rắn chắc.

Anh nói: “Tốt nhất là cậu cứ dùng hết sức mình, bởi vì tôi sẽ không nhường cậu đâu.”


Cố Đình Xuyên cảm thấy buồn cười, cười chế giễu nói: “Tôi không cần anh nhường, Lâm Bạc Thâm, sao anh còn có mặt mũi đeo bám theo Đường Đậu vậy, bảy năm trước, anh tổn thương cô ấy như thế còn chưa đủ nặng nề sao?”

Cố Đình Xuyên bước tới, bỗng nhiên nện một quyền lên má của anh.


Trong cuống họng Lâm Bạc Thâm hộc ra máu, có một mùi máu tanh lan tràn, anh liếm liếm nướu, ngón tay dài tháo cà vạt ra, vứt xuống đất, cởi nút áo sơ mi, xương quai xanh thon dài nam tính như ẩn như hiện dưới lớp cổ áo, tràn đây hương vị đàn ông trưởng thành, thể hiện hết sức hấp dẫn nam tính.

¡ không có tư cách đeo bám cô ấy, còn cậu thì sao? Cậu dẫn cô ấy đi đua xe, liều mạng!”

Nhắc tới chuyện này thì Lâm Bạc Thâm lại nổi giận lên, nện một đấm lên mặt của Cố Đình Xuyên, cú đấm làm hàm răng Cố Đình Xuyên bỗng chốc tê tê đau nhức!

Sau đó ngọn lửa chiến tranh giữa hai người hoàn toàn bị khơi mào.

dậy, đánh nhau một trận say sưa thỏa thích.

Nửa tiếng sau, hai bên đều máu me bầm tím.

Cố Đình Xuyên chảy đầy mồ hôi, cắn răng trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Bạc Thâm, nói: ‘Lâm Bạc Thâm, anh tránh xa Đường Đậu một chút cho tôi!”