Chương 1154:
“Được rồi, vậy phiền anh nhanh lên, tôi sẽ đợi ở đây”
“Được, tôi bảo họ lái xe đi sửa”
Phó Mặc Tranh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, điện thoại lại sắp hết pin, vốn định nghịch điện thoại một lúc, giờ cô chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Lâm Bạc Thâm đột nhiên nói: “Dù gì cũng phải đợi, sao em không đến nhà anh thăm Xương Sườn, rất lâu rồi em chưa gặp nó.”
Nhà của Lâm Bạc Thâm ở Bắc Thành nằm trên đường Nguyệt Hồ.
Đường Nguyệt Hồ, tên như nào ngoài như thế, gần hồ, trăng thanh gió mát, rất thanh nhã.
Mấy năm gần đây, chung cư ở đường Nguyệt Hồ được kha khá người phong nhã và người ở giới thượng lưu săn đón, vì vậy giá nhà đất đã lên một tâm cao mới.
Mà Lâm Bạc Thâm lại ở khu vực tấc đất tấc vàng này mua một biệt thự tư nhân độc lập đã bỏ đi trên đường Nguyệt Hồ.
Ngay cả Phó Mặc Tranh lớn lên trong tầng lớp thượng lưu từ khi còn nhỏ, cũng không khỏi cảm thán, Lâm Bạc Thâm mấy năm qua, thay đổi quá mãnh liệt.
Hiện giờ, giá trị con người của anh không thua kém gì Phó Hàn Tranh, thậm chí còn vượt qua Phó Hàn Tranh.
Biệt thự tư nhân của Lâm Bạc Thâm trên đường Nguyệt Hồ rất lớn.
Bước vào sân, màu xanh mướt trải dài từ bãi cỏ đến muôn cây ngàn hoa. Khắp sân nhựa sống bừng bừng.
Nơi đây giống như một ốc đảo yên tĩnh ngay giữa khu vực trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, không hề cường điệu chút nào.
Phó Mặc Tranh hờ hững nói: “Tôi đang nghĩ, anh mời tôi đến nhà, không phải để thăm Xương Sườn mà là để khoe khoang với tôi, bây giờ anh giàu cỡ nào.”
Lâm Bạc Thâm không giận, ngược lại cười, nụ cười kia ung dung, cưng chiều: “Những của cải này sau này sẽ thuộc về bà Lâm, tôi không có gì để khoe”
Bà Lâm? Ai cũng được, dù sao cũng không phải cô.
Phó Mặc Tranh không đáp lời anh, biểu hiện thờ ơ, bước vào cửa biệt thự, nói: “Mở cửa”
Lâm Bạc Thâm không vội vàng, hai tay bọc lại, đứng ở một bên, cũng không tính làm gì, chỉ nói: “Em biết mật khẩu”
“… Làm sao tôi biết mật khẩu nhà anh là gì được?”
Lâm Bạc Thâm đi tới phía sau lưng, dùng bàn tay xương khớp rõ nét lấy nắm bàn tay mảnh khảnh yếu ớt như không xương của cô, nắm tay cô bấm mật mã, đồng thời cúi đầu bên tai cô, nói: “Mật mã nhà anh, giống mật mã của căn hộ ở Lục Thành, là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”
Ngực anh ở ngay sau cô, rất gần.
Phó Mặc Tranh được anh thân mật ôm trong ngực, gần như có thể ngửi thấy mùi nước hoa mát lạnh như biển cả, mùi rất thơm, giống như mùi cỏ xanh hòa quyện với đại dương, vô cùng sảng khoái.
Lòng bàn tay anh bọc lấy tay cô. Bàn tay anh khô ráo, ấm áp, mà lòng bàn tay cô ẩm ướt.
hình thịch, thình thịch.
Nhịp tim của cô tự dưng tăng nhanh.
Chuỗi mật mã kia dường như bấm mất một thế kỷ.
Phó Mặc Tranh không khỏi thúc giục: “Anh có thể nhanh lên được không?”
Lâm Bạc Thâm cười nhẹ, nụ cười đó rất nghiền ngẫm: “Em căng thẳng à?”
Mở cửa thôi, sao biết lại như vậy, tay nắm tay, mấy năm nay anh không có đụng vào phụ nữ sao?
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Phó Mặc Tranh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh.
Lâm Bạc Thâm nhìn bóng lưng chạy mất dạng, ánh mắt cưng chiều.
Bước vào nhà, điều đầu tiên đập vào mắt là một giá sách, bày đủ loại sách khác nhau, chiếm toàn bộ bức tường, phong cách nội thất của cả ngôi nhà khá an tĩnh và trang nhã.
Phó Mặc Tranh liếc nhìn cô, thấy Xương Sườn leo lên giá sách, ngồi xổm trên một cuốn sách cổ điển dày cộp.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc: “Đây là Xương Sườn sao?”