Mộ Vi Lan đặt chiếc nhẫn kim cương lên trên mặt bàn, quay người định bỏ đi. Phó Hàn Tranh vươn tay ra, anh nằm lấy cổ tay cô và hỏi: "Tại sao không nói cho anh biết tối hôm đó em bị tai nạn?"
Mộ Vị Lan cười khẩy và nhìn lại anh với đôi mắt đò hoe: "Anh lo lắng cho Tiểu Hàm, quan tâm Hưởng Nam Tây như thế, tôi bị tai nạn xe hay làm sao, anh có quan tâm không?"
Anh sẽ chỉ nghĩ rằng cô là một người phụ nữ tùy tiện và không biết chứng mực!
Phó Hàn Tranh nhíu mày sâu hơn, anh kéo cô vào lòng và giữ chặt cô trong lồng ngực mình: “Bị thương ở đâu?"
Sự lo lắng trong mắt anh khiến cô sững sờ trong giây lát, nhưng khi cô nghĩ đến hình ảnh tối hôm đó anh tức giận với cô để bào vệ Hướng Nam Tây trong bệnh viện, còn làm nhục cô trước mặt Kỳ Ngạn Lễ, đôi mắt cô càng đò hơn. Cô cổ gắng đẩy anh ra và cắn môi nói: "Không cần anh quan tâm, may là có Kỳ NganLễ đưa tôi đi kiểm tra, tôi không sao *
Kỳ Ngạn Lễ, lại là Kỳ Ngạn Lễ!
Phó Hàn Tranh mãi mới có thế nói chuyện với cô tử tế, nhưng lúc này ngon lửa trong lòng anh lại búng lên, giọng nói của anh lạnh lùng và giận dữ: "Cô muốn rời khỏi nhà họ Phó là để đến bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ phải không? Kỳ Ngạn Lễ có biết cô ngủ với tôi bao nhiêu lần không!"
Mộ Vi Lan tát mạnh lên má anh.
"Đúng, tôi muốn ở bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ đấy! It nhất thì Kỳ Ngạn Lễ cũng sẽ không hung dữ với tôi! Sẽ không không tin tưởng tôi! Kỳ Ngạn Lễ tốt hơn anh gấp trăm lần!"
Mộ Vi Lan đối mặt với ảnh mắt lạnh lùng của anh suốt năm giây, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, rồi cô đây anh ra và chạy ra khỏi nhà họ Phó.
Phó Hàn Tranh đứng đó, sau một lúc, anh thở dài, đưa tay ấn thái dương. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn, anh cảm thấy bực bội, giờ chân lên và đá đổ bàn trà!
Tiểu Đường Đậu ở trên lầu nghe thấy tiếng động lớn, cô bé vội vàng chạy ra khỏi phòng, dựa vào cầu thang trên lầu và nhìn xuống phòng khách.Mặt của bổ vừa đen vừa xấu!
Cô bé cau mày, nhìn xuống lầu một lúc lâu, nhưng không nhìn thấy Mộ Mộ!
Chết tiệt, Mộ Mộ bị bổ hung dữ nên bỏ đi rồi!
Sau khi Mộ Vi Lan chạy ra khỏi căn biệt thự của nhà họ Phó, cô chạy một quãng đường dài, cho đến khi hơi thờ hồn hen mởi ngối thụp xuống đất và khóc lớn.
Rõ ràng là cô đã đánh Phó Hàn Tranh, nhưng cô lại là người khóc nức nở.
Những ngày qua, cô luôn kìm nén cảm xúc của mình. Khi đối mặt với Phó Hàn Tranh, cô tỏ ra bình thàn điểm tĩnh. Nhưng chi có cô mới biết được, những ngày qua trong lòng cô khó chịu đến mức nào.
Phó Hàn Tranh là một tên khốn nạn!
Mộ Vi Lan cãi nhau với Phó Hàn Tranh, không thể quay về biệt thự của nhà họ Phó, cô liền trở về căn biệt thự của nhà họ Mộ.
Cả một buổi tối, cô ngủ không ngon. Sáng hôm sau, cô đi làm với khuôn mặt tái nhợt.
Ngay khi cô bước vào phòng sảng tạo, cô đã dượcphó giám đốc gọi đến văn phòng.
Phó giám đốc lạnh mặt, đặt hai bức vẽ giống hệt nhau trước mặt Mo Vi Lan: "Cô giải thích đi! Tại sao bàn vẽ của cô lại giống hệt với giám đốc Hướng?"
Mộ Vi Lan cau mày, cần thận xem xét hai bàn về, Ngay cả chi tiết của hai bàn về đều giống nhau, không thể tìm thấy sự khác biệt nào. Chi có phần để chữ là khác nhau mà thôi.
Hướng Nam Tây sao chép bản vẽ của cô?
"Phó giám đốc, tôi không biết tại sao bản vẽ của giám đốc Hướng lại giống của tôi, nhưng tôi thực sự không sao chép của bất cứ ai."
Phó giám đốc đầy gọng kinh lên và cười khẩy: "O? Ý cô là, giám đốc Hưởng sao chép về của cô?"
Mộ Vi Lan mím môi, không nói gì.
"Mộ Vi Lan, cô nên biết rõ, giám đốc Hướng đã từng giành rất nhiều giải thường lớn. Còn cô, chỉ là một họa sĩ mới của công ty. Cô nghĩ ai sẽ tin là giảm đốc Hướng sao chép bản vẽ của cô?"
Đúng là sẽ không có ai tin điều đó, tất cả mọi người ở trong Phó Thị sẽ đều không tin.
"Cô còn gì để giải thích không?"
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn xuống hai bản vẽ vànói: "Tôi không sao chép bản vẽ của giám đốc Hướng, bất kể anh tin hay không."
Phó giám đốc thấy cô bưởng binh, anh ta liền cười nhạo: "Mộ Vi Lan, đã đi sao chép mà còn kiêu ngạo như thế, Cô thực sự cứng đầu, hay là không biết xấu hồ?"
"Nếu phó giám đốc đã cho rằng tôi là người sao chép, vậy hãy mời giám đốc Hường nói ra cảm hứng thiết kế và ý nghĩa của bàn vẽ này. Nếu cô ấy nói tốt hơn tôi, tôi sẽ thừa nhận."
"Cô! Hữ, vậy cô nói xem, cảm hứng thiết kế của bản vẽ này đến từ đâu?"
Mộ Vi Lan lạnh lùng nói: “Phó giám đốc, tôi muốn đối chất trước mặt giám đốc Hướng."
Phó giám đốc không làm gì được cô, cau mày nói: “Cô ra ngoài trước đi, chuyện này tôi phải xin chi thị của cấp trên. Đây là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta với Ả Hoa nên cấp trên rất coi trọng."
Sau khi Mộ Vi Lan ra ngoài, phó giám đốc gọi điện đến văn phòng của tổng giám đốc.
Từ Khôn nghe điện thoại và bảo cáo với Phó Hàn Tranh: “Boss, bản vẽ của giám đốc Hướng và cô Mộ gửi cho Ả Hoa giống hệt nhau, có điều tra chuyện này cho rõ ràng không?"Phó Hàn Tranh ngối trên ghế xoay, sắc mặt lạnh lùng và thờ d nói: "Trực tiếp loại bỏ tên của Mộ Vi Lan ra khỏi cuộc thi lần này"
Từ Khôn sững sở: "Vây.."
Lẽ nào Boss vẫn đang giận cô Mộ? Boss thậm chí không cần điều tra mà trực tiếp loại bỏ tên của cô Mộ? Như vậy chang khác nào đã định tội cô Mo ăn cắp bản vẽ?
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Từ Khôn: "Sao thế, anh có ý kiến à?"
Từ Khôn lập tức im lặng, anh làm sao dám có ý kiến gì, quyển sinh quyền sát đều nằm trong tay Phó Hàn Tranh: “Chi là Boss làm như vậy, sợ là sẽ làm tổn thương đến trái tim của cô Mộ."
Chẳng phải cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Kỳ Ngạn Lễ sao? Chẳng phải cô ấy muốn rời khỏi nhà họ Phó sao? Cô có bàn lĩnh đến thế cơ mà.
Trong bộ phận sáng tạo, khoảng mười phút sau, phó giám đốc ra khỏi văn phòng và nói với Mộ Vi Lan trước mặt mọi người: "Mộ Vi Lan, cuộc thi lần này của Á Hoa, cô đã bị mất tư cách tham dự"
Mộ Vi Lan nhíu mày: “Tại sao?""Cô sao chép tác phẩm của giám đốc Hướng, còn nói nữa à?"
"Tôi không có!"
Phó giám đốc khoanh tay lanh lùng và liếc nhìn cô: "Tôi đã báo cáo tình hình với tổng giám đốc, tổng giám đốc Phó hạ lệnh xuống. Nếu cô không hài lòng, có thể đến chỗ tổng giám đốc Phó để tranh luận”
Hừ, tổng giám đốc Phó là ai chứ, là người điều hành cao nhất của một tập đoàn đa quốc gia, làm sao có thời gian rảnh để tranh luận với Mộ Vi Lan rằng ai sao chép bản vẽ của ai. Vừa nhìn đã biết, tổng giám đốc Phó không muốn quản chuyện này nên mới trực tiếp loại bỏ tên của Mô Vi Lan.
Mộ Vi Lan siết chặt nằm tay và trừng mắt nhìn anh ta.
Phó giảm đốc cảm thấy lạnh lẽo khi bị Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn như thể: "Cô, cô lườm tôi làm gì, cũng không phải tôi muốn loại bỏ tư cách tham dự của cô! Cô có bản lĩnh thì đến tìm tổng giảm đốc Phó mà trút giận!"
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, trở về vị trí của minh và bắt đầu viết đơn xin từ chức.
Ba phút sau Mộ Vi Lan ném đơn xin từ chức lên mặt bàn của phó giám đốc.Phó giảm đốc nhìn vào đơn xin từ chức: “M Vi Lan, cô không muốn làm nữa?"
"Đúng, tôi không muốn làm nữa,"
Nói xong, Mộ Vi Lan thu dọn đồ đạc của minh, cô ngắng cao đầu và rời khỏi bộ phận sáng tạo trước ánh mắt của mọi người.
Khi cô bước ra khỏi Phỏ Thị, trái tim bị thắt chặt của cô đột nhiên thoài mái hơn rất nhiều.
Có lẽ rời khỏi Phó Thị là một quyết định đúng đắn. Cho dù sau này cô làm việc ở đâu, tóm lại, cô không bao giờ muốn quay về Phó Thị để chịu ẩm ức nữa!
Sau khi Từ Khôn nhận được cuộc gọi từ phòng sáng tạo, anh run rẩy đến văn phòng của tổng giám đốc để báo cáo: "Boss..cô Mộ từ chức rồi."
Phó Hàn Tranh ngồi trên chiếc ghế xoay, sắc mặt trùng xuống.
Từ chức? Tới chỗ của Kỳ Ngạn Lễ?