Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1089




Chương 1089:

Dẫu sao thì Đường Đậu chẳng qua cũng chỉ là nói chuyện yêu đương với Lâm Bạc Thâm mà thôi, cũng không phải là nói chuyện cưới gả, gặp người lớn trong nhà làm cái gì?

Nếu như Mộ Vi Lan thật sự đi gặp Lâm Bạc Thâm, vậy mới chân chính là công nhận Lâm Bạc Thâm, cô vậy mà lại thiếu chút nữa không cẩn thận đã đáp lại lời bày tỏ của Đường Đậu và Lâm Bạc Thâm rồi.

Không gặp nữa.

Nhưng mà chuyện của Đường Đậu và Lâm Bạc Thâm, cô nhất định phải nói cho Phó Hàn Tranh biết mới là đúng đắn.

Tuy nhiên, chuyện đó cũng không cần phải gấp gáp trong một giờ, một khắc này, đợi sau khi trở về nhà rồi, nói trực tiếp ở trước mặt anh vẫn tốt hơn, nếu không lỡ như Phó Hàn Tranh bùng phát tính khí nóng nảy, bay thẳng tới Đế Đô, vậy thì ngược lại sẽ không dễ xử lý.

Nhiệm vụ chủ yếu lần này của cô, chẳng qua chỉ là tới Đế Đô để ôn chuyện một chút với Hòa Tuệ, sau đó nắm tay Đường Đậu cùng nhau trẻ về nhà nghỉ lễ mà thôi.

Sau khi không còn hạng mục nhiệm vụ “Gặp mặt Lâm Bạc Thâm”, Tiểu Đường Đậu suốt cả ngày đều bị kéo đi theo ở phía sau của Mộ Vi Lan và dì Hòa Tuệ, dạo phố và uống trà chiều.

Liên tiếp hai, ba ngày không có liên lạc với Lâm Bạc Thâm, mà Lâm Bạc Thâm dường như cũng đang bận rộn gì đó, cho nên cũng không chủ động liên lạc với Phó Mặc Tranh.



Ngày mà Mộ Vi Lan và Đường Đậu rời khỏi Đế Đô, cũng là do xe của nhà họ Cố đưa hai người các cô đến sân bay.

Trước khi đi, Hòa Tuệ vẫn còn cố gắng giữ người ở lại: “Sao lại không thể ở lại Đế Đô thêm mấy ngày nữa vậy, vừa vặn qua mấy ngày nữa, Đình Xuyên được nghỉ đông cũng sẽ trở về nhà, nó và Đường Đậu cũng đã lâu không gặp nhau rồi”


Mộ Vi Lan cười từ chối: “Vé máy bay cũng đã mua rồi, lần sau lúc mình tới Đế Đô thăm Đường Đậu, mình sẽ lại đến nói chuyện với cậu”

Hòa Tuệ mỉm cười, khế xoa xoa cái đầu nhỏ của Đường Đậu, nói: “Đường Đậu, con đến Đế Đô học cũng hơn nửa năm rồi, vậy mà lại chưa từng tới nhà dì Hòa Tuệ ăn cơm, chờ đến học kỳ tới quay lại trường học, mỗi thứ bảy cuối tuần, bất cứ lúc nào con cũng đều có thể tới nhà của Hòa Tuệ chơi. Biết không hả?”

Đường Đậu khôn khéo được lòng người gật đầu một cái: “Vâng, sang học kỳ sau con nhất sẽ tới nhà dì Hòa Tuệ ăn cơm.”

“Con và Đình Xuyên, phải bồi dưỡng tình cảm nhiều một chị Nhắc tới cái đề tài này, Mộ Vi Lan lại cố ý liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay, sau đó mỉm cười cắt đứt lời nói của Hòa Tuệ: “Tuệ Tử, sắp đến thời gian đăng ký của hai mẹ con mình rồi”

Hòa Tuệ nói: “Vậy hai người mau đi đi, lần sau chúng ta gặp nhau thì lại nói”

“Được”


Đợi đến lúc Mộ Vi Lan kéo Đường Đậu vào cửa xét vé rồi thì mới cất giọng nói: “Nếu như dì Hòa Tuệ của con mà biết được hiện tại con đã có bạn trai rồi, lại còn không phải là con trai của cô ấy, cô ấy nhất định là sẽ đau lòng muốn chết”

“Con và Đình Xuyên vẫn luôn chỉ là quan hệ bạn bè quen biết từ nhỏ, vô cùng đơn thuần, là do những người lớn trong nhà như mọi người không ngừng kết hợp hai người tụi con lại chung một chỗ”

Mộ Vi Lan cười: “Mẹ không hề làm mối cho con và Đình Xuyên, bố của con thì lại càng không”

Chân mày nho nhỏ của Đường Đậu nhíu lại, nói: “Nhưng mà dì Hòa Tuệ đối xử với con tốt như vậy, con cảm thấy có chút áy náy”


Mộ Vi Lan dở khóc dở cười, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của Phó Mặc Tranh một cái: “Nhìn con mà xem này, lại còn cảm thấy áy náy nữa chứ”

Sau khi lên máy bay, máy bay còn chưa cất cánh.

Phó Mặc Tranh vẫn còn đang nghịch điện thoại di động trong tay.

Có nữ tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở: “Thưa cô, máy bay sẽ cất cánh ngay lập tức, mời cô tắt hết điện thoại di động và tất cả các thiết bị điện tử khác nhé”


sẽ tắt ngay bây giờ”

Mộ Vĩ Lan liếc mắt nhìn Phó Mặc Tranh: “Đang liên lạc Lâm Bạc Thâm?”

Phó Mặc Tranh gửi cho Lâm Bạc Thâm một dòng tin nhắn: “Con nói cho anh ấy một tiếng, là con trở về Bắc Thành rồi”

Mộ Vi Lan nhướn mi: “Đúng rồi, cậu ta là người ở nơi nào?”

“Anh ấy cũng là người Bắc Thành”

Mộ Vi Lan nhớ ra rồi: “Ô, mẹ nhớ ra rồi. Lần trước nghỉ Lễ Quốc khánh, con đã trở về cùng với cậu ta có đúng không? Lúc ấy cậu ta còn gọi điện thoại cho con nói cậu ta về đến nhà rồi, nhưng mà cú điện thoại kia lại do mẹ tiếp được”