Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1057




“Thời nay, giới trẻ nói chung không có tinh thần trách nhiệm như vậy.

Cô gái à, em thật sự nhặt được một bảo bối rồi đấy. Cậu bạn trai này, nhất định phải trân trọng. Chị nhìn ấy, cậu ấy thực sự thích bạn. Khi em ngủ say, cậu ấy toàn trông em ngủ. Có mấy đêm nay chị thấy em luôn đạp chăn, không biết bạn trai em dém chăn giúp em bao nhiêu lần.

Ngay cả chồng chị cũng không quan tâm chị nhiều thế”.

Phó Mặc Tranh lần đầu yêu, là người mới trong chuyện tình cảm.

Lâm Bạc Thâm cho người khác cảm giác quá kiêu ngạo và lạnh lùng.

Khi hai người ở bên nhau, ngoại trừ khi Lâm Bạc Thâm chủ động ôm cô và hôn cô, cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Lâm Bạc Thâm. Ngoài ra, những lần khác, người theo đuổi dường như chính là cô.

Cô cảm thấy có vẻ mình quan tâm đến mối quan hệ này hơn.

“Nhưng em thấy anh ấy đối với em luôn lúc nóng lúc lạnh, không đoán được anh ấy đang nghĩ gì”

Giường bên cạnh cười nhạt nói: “Chàng trai này khá ổn định và chững chạc, không giỏi diễn đạt, cũng không thích nói lời hoa mỹ. Chỉ cần tốt với em là được. Cô gái, nhìn người không thể nhìn bằng mắt thường, phải kiên trì cảm thụ. Có mấy thằng hay buông lời ngon tiếng ngọt, nhưng nếu em năm viện, thì có lẽ nó vẫn ở nhà chơi game thôi.



Quan tâm hay không quan tâm thì cứ quan sát hành động của cậu ấy.

Nói miệng cũng chỉ vô ích thôi. “


Nếu nói vậy, Lâm Bạc Thâm hẳn đối với cô rất tốt, cực kỳ tốt.

Cô bị thương, anh ở bệnh viện bảy ngày để chăm sóc cô, nấu ăn cho cô, giặt giũ, chăm sóc cô chu đáo và nhẫn nại.

Sau khi Lâm Bạc Thâm hoàn thành công việc của mình, đóng máy tính xách tay, bước tới, hỏi: “Khát không?”

Phó Mặc Tranh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vằn đỏ của anh, đau lòng nói: “Gần đây, anh mỗi ngày đều ở cùng em trong bệnh viện, ngủ không ngon, thật ra buổi tối anh không cần ở cùng em, anh có thể về nhà ngủ. Ngày hôm sau đến cũng được”

Lâm Bạc Thâm ngồi bên cạnh giường cô, trầm giọng hỏi: “Anh về nhà ngủ đi, buổi tối em dậy đi vệ sinh thì phải làm sao?”

“Tối em sẽ uống ít nước hơn, không cần đi vệ sinh.”


Lâm Bạc Thâm khẽ nói: “Anh ngủ trong bệnh viện mấy ngày rồi, ngủ thêm mấy hôm nữa cũng không sao”

Phó Mặc Tranh cảm động.

Buổi chiều, bác sĩ đến khám bệnh.

“Phó Mặc Tranh, ngày mai kiểm tra lại, thay băng, nếu không có vấn đề gì nữa, thì có thể về nhà nghỉ ngơi”


Lâm Bạc Thâm cau mày hỏi: “Vết bỏng trên chân cô ấy chưa thành sẹo, ngày mai cô ấy về, có sớm quá không”

Bác sĩ nói: “Bỏng của cô ấy chủ yếu là để tránh nhiễm trùng. Giai đoạn này chưa chắc đã bị nhiễm trùng và chảy mủ. Diện tích bị bỏng không quá lớn, về nhà hồi phục là hoàn toàn ổn. Chỉ cần lưu ý không chạm vào nước trong giai đoạn này”.

Phó Mặc Tranh cảm thấy vết thương của cô ấy không có vấn đề gì lớn, nếu cô tiếp tục ở lại bệnh viện, Lâm Bạc Thâm đã hy sinh quá nhiều giờ làm việc hơn để ở trong bệnh viện cùng cô. Anh đã không nghỉ ngơi một tuần liên tiếp, trong lòng cô rất áy náy.

“Bạc Thâm, bác sĩ nói ngày mai em có thể xuất viện, vậy cứ xuất viện đi. Em ở bệnh viện lâu quá, chán chết mất. Cả người sắp mốc meo rồi”


Lâm Bạc Thâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với bác sĩ.

Sáng hôm sau, sau khi kiểm tra lại cho Phó Mặc Tranh xong, bác sĩ thay thuốc mỡ và quấn băng mới cho cô, sau đó làm thủ tục xuất viện, rời bệnh viện.

Vốn Phó Mặc Tranh phải chống gậy.

Nhưng có Lâm Bạc Thâm ở đây, người đàn ông bế thẳng cô lên Trong bệnh viện người tới kẻ đi, ai cũng chăm chú nhìn bọn họ Lâm Bạc Thâm ngang ngước bế kiểu công chúa không tránh được thu hút sự chú ý của người khác.

Phó Mặc Tranh nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, vùi thẳng khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.