Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1045




“Chị, anh Đình Xuyên hẹn chị tối nay ra ngoài chơi”

Phó Mặc Tranh trùm chăn lên đầu, vô cùng buồn ngủ, cô năm trong chăn gào lên bi thảm: “Không đi không đi, chị buồn ngủ chết đi được”

Phó Mặc Hằng đi vào nói: “Thế thì làm sao được, anh Đình Xuyên bảo em chuyển lời lại, nói là tối nay có chuyện quan trọng cần nói với chị”

“Chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại?”

“Anh Đình Xuyên mời chị ăn cơm cũng không thể mời qua điện thoại mà. Tối nay bảy giờ, nhà hàng xoay tròn, chị nhất định phải đi đó”

Phó Mặc Tranh quấn chăn, bịt hai tai lại: “Biết rồi, em mau ra ngoài đi, chị phải ngủ!”

Phó Mặc Hẳng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại xong thì gặp phải Mộ Vi Lan.

Mộ Vi Lan nhìn trong phòng một cái, hỏi: “Chị con làm gì trong đấy?”

“Nói buồn ngủ, chị ấy ngủ rồi”



“Ở nhà họ Diệp làm gì mà buồn ngủ như vậy?”

Phó Mặc Hằng nói một câu: “Hai tiểu quỷ này gặp nhau, tám mươi phần trăm là trốn trong phòng xem truyện Tiểu Hoàng”

Mộ Vi Lan nhếch nhếch khóe môi, nhịn cười giơ tay đánh nhẹ cánh tay con trai: “Con nói xấu sau lưng chị con như vậy, chị con không cần thể diện sao?”


Phó Mặc Hằng nhướng mày, phản đối lại: “Người như chị con cũng cần thể diện à? Suốt ngày cứ đè con xuống giường rồi đánh, nếu không phải xem chị ấy là con gái, thì con đã đánh chị ấy thành đầu heo từ lâu rồi”

“Nếu như con dám đánh chị con thành đầu heo, thì có tin là bố con sẽ đánh con thành người tàn phế không.”

Phó Mặc Hằng rùng mình: “Con chọc không nổi, chọc không nổi”

Cậu ấy còn vị trí trong cái nhà này không?

Hơn bảy giờ tối, Phó Mặc Tranh đến nhà hàng xoay tròn.


Lúc đến tầng trên cùng, Cố Đình Xuyên đã ngồi trên bàn ăn đợi cô rồi, cô vội vàng chạy qua đó.

“Tớ ngủ quên mất, đường đi lại trúng giờ cao điểm bị kẹt xe, cậu đợi bao lâu rồi?”

Cố Đình Xuyên đứng dậy, đi đến phía sau cô, vừa kéo ghế ra cho cô vừa nói: “Không lâu, tớ cũng vừa mới , Sao cậu ta có thể ngu ngốc đến mức nói cậu ta đã đợi ở đây đúng một tiếng đồng hồ được chứ.

“Đúng rồi, sao hôm nay đột nhiên cậu lại mời tớ ăn cơm, còn đến nhà hàng cao cấp thế này nữa?”

Phó Mặc Tranh nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện tâng lầu này chỉ có một mình bàn của họ.

Khóe mắt Phó Mặc Tranh nhếch lên: “Cố Đình Xuyên, không phải cậu bao nhà hàng rồi đấy chứ?”


Cố Đình Xuyên nhìn cô với ánh mắt yêu chiều: “Thấy thế nào, thích không?”

Phó Mặc Tranh lại liếc nhìn những ngọn nến được thắp sáng trên bàn kiểu Tây, suýt nữa bị sặc: “Tự nhiên cậu lại mời tớ ăn cái gì mà bữa tối dưới ánh nến, còn đặt bao hết nữa. Nói thật đi, có phải cậu có chuyện gì cần cầu xin tớ đúng không?”


“Tớ không có chuyện cầu xin cậu thì không thể mời cậu ăn bữa tối dưới ánh nến sao?”

Cố Đình Xuyên đẩy thực đơn qua: “Xem thử muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái”

Phó Mặc Tranh gọi một đống đồ ăn.

Đợi sau khi đồ ăn và bò bít-tết dọn lên xong thì Phó Mặc Tranh vừa ăn vừa nói: “Đồ ăn của nhà hàng này cũng khá ngon đấy, lần sau phải giới t cho bố mẹ mới được”

“Cậu thích là được”

Cố Đình Xuyên không muốn ăn lắm, chỉ ăn vài miếng, trong lòng cứ luôn nghĩ về chuyện tỏ tình.

Cậu ta lấy khăn giấy lau miệng, ngồi thẳng người, ánh mắt chứa đựng sự thận trọng nghiêm túc: “Đường Đậu”

“Hửm?” Phó Mặc Tranh cắt miếng bò bit-tết trong đĩa, ăn rất ngon lành, không ngẩng đầu lên.