Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1041




Trên đường về nhà, trong tay cả ba người đều xách cái làn nhỏ.

Khuôn mặt Phó Mặc Tranh đỏ bừng vì phơi nắng, trở về khi giúp đỡ bóc đậu tương, đôi tay bẩn thỉu đưa lên gãi mặt vài lần, không lâu sau đó khắp mặt nổi lên những nốt đỏ nhỏ.

Tống Lệ đau lòng hỏi: “Có phải là dị ứng rồi không? Ai ya, tiểu Thâm, con nhanh lại đây xem xem”

Sau khi Lâm Bạc Thâm đi về không lâu, liền nhận được điện thoại của người uỷ thác, đi vào trong phòng xử lý công việc đã hơn 30 phút.

Đợi khi anh nghe được tiếng Tống Lệ gọi anh, khi từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng trẻo của Phó Mặc Tranh đã đầy những nốt đỏ bừng bừng, rõ ràng là dị ứng Lâm Bạc Thâm cau mày đi đến, dạy dỗ: “Bảo em đội mũ vào không đội, bây giờ mặt thành ra thế này, dễ chịu không?”

Tống Lệ không nhịn được nói: “Tranh Tranh đã như vậy rồi, con cũng đừng có lên mặt nhiếc móc con bé nữa, nhanh đưa Tranh Tranh đi rửa tay, rửa mặt, tám mươi phần trăm là cháy nắng rồi, lại còn giúp mẹ bóc đậu tương. Con đi lấy cao thanh đẳng bôi cho Tranh Tranh đi, cái đó rất hữu dụng với những nốt ban đỏ do dị ứng, nếu như không đỡ thì ăn cơm xong, con đưa Tranh Tranh đến bệnh viện cộng đồng trong thị trấn khám xem”

Đến bên bể nước, Phó Mặc Tranh rửa sạch mặt với tay, làn da bỏng rát cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, nhưng không lâu sau, lại bắt đầu ngứa ngáy, đưa tay ra muốn gãi.

Bị Lâm Bạc Thâm siết chặt cổ tay, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn trầm lại nói: “Không được gãi.”

“Nhưng em ngứa lắm”



Lâm Bạc Thâm tìm được lọ cao, là một loại bột nhão trong suốt màu xanh lá, bôi lên thì mát lạnh, rất thoải mái.

Tống Lệ ngồi ở cửa bóc đậu tương, nhìn cách đó không xa hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, Phó Mặc Tranh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Lâm Bạc Thâm nhẫn nại tỉ mỉ dùng bông tăm chấm vào lọ cao, chấm vào những nốt đỏ nhỏ trên mặt cô, bức tranh ấm áp đến lạ thường.

Tống Lệ mỉm cười, không phát ra tiếng.


Sau khi bôi xong thuốc xanh, Phó Mặc Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xanh vừa đỏ trong gương, cau mày, khuôn mặt xấu như vậy là ai đây.

Lâm Bạc Thâm đứng bên cạnh cô, xoay lưng, nhìn khuôn mặt nhỏ.

bé kì cục trong gương, không nhịn được: “Bạn nhỏ yêu quái mặt xanh”

“Em không phải yêu quái mặt xanh!”

Cô gái quay người, nắm chặt nắm đấm nhỏ đùa nghịch trong lòng Lâm Bạc Thâm.


Tống Lệ nhìn bọn họ chơi đùa hỏi: “Tranh Tranh, buổi trưa cháu muốn ăn gì? Dì nấu cho cháu”

Phó Mặc Tranh lúc này mới nhớ ra Tống Lệ vẫn đang nhặt rau ở cửa, vội vàng không đùa nghịch nữa, quay đầu lễ phép nói: “Dì nấu gì thì cháu ăn đấy, cháu không kén ăn ạ”

Tống Lệ cười: “Không kén ăn thì tốt”

Nhưng một giây sau, liền bị Lâm Bạc Thâm vạch trần: “Mẹ, đừng nghe cô ấy nói bậy, hành lá, rau thơm, tỏi, cô ấy đều không ăn”

Phó Mặc Tranh ngẩn người, sao anh biết?

Tống Lệ nhìn đứa con trai của mình đầy ẩn ý: “Không ngờ Tiểu Thâm nhà chúng ta cũng có lúc quan tâm đến khẩu vị của người khác đấy, con có biết mẹ của con không ăn hành tỏi không?”


Lâm Bạc Thâm nắm chặt tay, mím môi khế lắng một tiếng.

Anh thật sự không chú ý đến điều này.


Tống Lệ càng cười nhiều hơn: “Tranh Tranh con xem, đến việc dì không ăn hành tỏi mà Tiểu Thâm cũng không biết”

Phó Mặc Tranh nhìn Lâm Bạc Thâm, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Lâm Bạc Thâm đi vòng sang một bên rồi vào trong phòng.

Phó Mặc Tranh đi theo vào, thấy anh ngồi vào bàn học mở máy tính ra xem thị trường chứng khoán.

Cô bước tới, hai bàn tay nhỏ chống cằm, nằm lên bàn làm việc, đôi mắt long lanh không hề chớp mắt nhìn theo anh, hỏi: “Sao anh biết em không ăn hành tỏi và rau thơm?”

Lâm Bạc Thâm đưa mắt nhìn cô, nhướng mày nói: “Bởi vì anh quan sát”

“Anh giỏi quan sát như thế thì sao lại không biết khẩu vị của dì được chứ?”